"Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
I.
Đất ơi máu cũng phôi pha
chị ơi, tình của kẻ xa đã về
bờ vai nào tựa cơn mê
bàn tay nào vuốt bốn bề tóc mây
chị ơi, oan trái thời này
nhẹ trong gang tấc nặng ngoài quan san
lá rừng, may áo hồng nhan
sợ môi chị rét em mang nắng về
núi sông nhìn cỏ hoa nghe
trăng treo võng lọng, trời che mái đầu
chị đi đâu, chị về đâu
đá nghiêng chân bước gió sầu giọng ru
đêm, chùm sao mọc biên khu
buồn hơ lửa ấm cháy như than hồng
tro tàn, ngọn khói long đong
đêm dài, tiếp lửa thức hong quê nhà
miếng cơm nào nấu nồi da
củ khoai nào nướng đời ta đã mềm
mưa dầm gốc rạ đồng nghiêng
buồn lây cả đến những đêm chiến hào
ví, phải tìm trong chiêm bao
tìm thêm viên đạn bắn vào mắt trong
trong chiêm bao máu chị hồng
mồ hôi nước mắt mấy dòng quê hương
II.
Em về đây đất chiến trường
áo nâu quê cũ dặm trường còn mang
bước đi ngại chạm ly tan
cỏ khâu ngoài bãi mộ hoang chân đèo
nỗi buồn nỗi nhớ nhăn nheo
buồn neo ngày tháng, nhớ theo cõi bờ
trường xưa, trong áo tiểu thơ
trong trang giấy trắng trong giờ ngói tan
nhà xưa trên ngọn cau vàng
trên sông nước dạt, trên hàng tre nghiêng
này hoa, xin nở nỗi niềm
xin cơn mưa khát cho mềm bờ vai
chị ơi, tóc độ chấm dài
lời ngoan, như đã được mài sắt son
giấc mơ xanh nhạn đầu non
cánh tung trời chẻ không gian mấy bề
mười năm, bom dội xuống, nghe
tiếng tru diệt đất tiếng ghê lạnh người
tìm đâu đôi mắt chị tôi
oan khiên, chưa đủ thấy đời biển dâu.
3.1997
KHOA HỮU
(trích từ tập Nửa Khuôn Mặt, Thư Ấn Quán 2010)
Gửi ý kiến của bạn