Những ngày trôi chậm
có những ngày thành phố trôi chậm
như thể chiều ba mươi
vài bông phượng nở bung vỡ cả khoảng trời
yên lặng
ngày trôi chậm
bóng mẹ vẫn mải nghiêng theo từng cơn nắng
mặn mồ hôi
đôi quang gồng gánh xô ngả cuộc đời
trưa hè đứng bóng
mẹ nằm dưới gốc cây gió lặng
chợp vội giấc trưa
thành phố gầy hơn khi nhà với nhà cách nhau những khoảng vô bờ
nỗi lo chồng chất
bác xích lô quằn đôi chân đạp lên con dốc
khăn vắt vai đẫm giọt mưu sinh
đứa bé mồ côi bên rá tăm với cuộc hành trình
vỉa hè và quán xá
thất thểu đi trong đêm
bỗng khát khao tiếng hò dô phía sau những ánh đèn
của ngày hôm trước
ánh mắt nó đi ngược
phía tương lai
có những ngày
thành phố
trôi chậm…
Trở lại quán xưa
tôi gặp em trong một góc quán xưa
khi ngoài kia mưa bui táp đầy mặt
lộc vừng nhú chồi non màu gạch
và giàn hoa giấy cũng nở rộ sắc màu
ngoài kia mưa vẫn rỏ như tháng ngâu
mà hình như đất trời giờ đang là mùa xuân tới
chỉ có mắt em cứ vời vợi
xa xăm
em ngồi "quán xưa" với ly đen đá ngâm trầm
em nghĩ gì ở nơi xa xôi ấy
hay bàn ghế cũ với ban công gắn tiếng leng keng chuông gió kêu thanh xuân
trôi nhanh vậy?
chiếc kim đồng hồ có tự đếm được cuộc mình trôi?
bản ghita chậm dâng lên một khúc muộn màng
ly đen vẫn âm thầm rơi từng giọt
em với mưa hoà chung theo tiếng nhạc
một góc quán bình yên
thành phố đầy rẫy những ưu phiền
của cuộc sống nhanh nhiều số
tôi gặp em ở nơi toàn mùi vị quê giữa lòng thành phố
chạm những điểm tương phùng
sau lưng…
Tiếng rao
thành phố bây giờ nghèo đói một tiếng rao
héo mòn những đêm đông trong căn nhà trọ
thèm một chút đơn sơ ngày xưa để thấy mình còn nhỏ
một tiếng rao đêm ngỡ bóng mẹ về
thủa ấy
mẹ tôi gánh nhọc nhằn vào những cơn mê
oằn cong tiếng rao để đổi ước mơ tôi son trẻ
ước mơ mặn cay trên áo nâu vai mẹ
mùi mồ hôi cõng những nốt nhạc đời
mẹ ơi, sao mắt ủ đọng nhiều chơi vơi
mọi khổ đau mẹ giấu sâu trong tóc
mỗi lần nghĩ về quê hương mẹ thường quay đi
khóc
ưu tư nào sao thả vào nắng trưa hè
thủa ấy
mẹ đau giấc mơ tha phương
ru mình chìm về làng cũ
giếng nước
cây đa và dòng sông đã tắm đủ
tuổi thơ những đứa quê mùa
giờ mẹ già nua
ước mơ tôi chắp cánh
tiếng rao bỗng chìm trong chiều im vắng
mỗi lúc chênh chao kỷ niệm chợt ùa về
thành phố còn mải ngủ mê…
có những ngày thành phố trôi chậm
như thể chiều ba mươi
vài bông phượng nở bung vỡ cả khoảng trời
yên lặng
ngày trôi chậm
bóng mẹ vẫn mải nghiêng theo từng cơn nắng
mặn mồ hôi
đôi quang gồng gánh xô ngả cuộc đời
trưa hè đứng bóng
mẹ nằm dưới gốc cây gió lặng
chợp vội giấc trưa
thành phố gầy hơn khi nhà với nhà cách nhau những khoảng vô bờ
nỗi lo chồng chất
bác xích lô quằn đôi chân đạp lên con dốc
khăn vắt vai đẫm giọt mưu sinh
đứa bé mồ côi bên rá tăm với cuộc hành trình
vỉa hè và quán xá
thất thểu đi trong đêm
bỗng khát khao tiếng hò dô phía sau những ánh đèn
của ngày hôm trước
ánh mắt nó đi ngược
phía tương lai
có những ngày
thành phố
trôi chậm…
Trở lại quán xưa
tôi gặp em trong một góc quán xưa
khi ngoài kia mưa bui táp đầy mặt
lộc vừng nhú chồi non màu gạch
và giàn hoa giấy cũng nở rộ sắc màu
ngoài kia mưa vẫn rỏ như tháng ngâu
mà hình như đất trời giờ đang là mùa xuân tới
chỉ có mắt em cứ vời vợi
xa xăm
em ngồi "quán xưa" với ly đen đá ngâm trầm
em nghĩ gì ở nơi xa xôi ấy
hay bàn ghế cũ với ban công gắn tiếng leng keng chuông gió kêu thanh xuân
trôi nhanh vậy?
chiếc kim đồng hồ có tự đếm được cuộc mình trôi?
bản ghita chậm dâng lên một khúc muộn màng
ly đen vẫn âm thầm rơi từng giọt
em với mưa hoà chung theo tiếng nhạc
một góc quán bình yên
thành phố đầy rẫy những ưu phiền
của cuộc sống nhanh nhiều số
tôi gặp em ở nơi toàn mùi vị quê giữa lòng thành phố
chạm những điểm tương phùng
sau lưng…
Tiếng rao
thành phố bây giờ nghèo đói một tiếng rao
héo mòn những đêm đông trong căn nhà trọ
thèm một chút đơn sơ ngày xưa để thấy mình còn nhỏ
một tiếng rao đêm ngỡ bóng mẹ về
thủa ấy
mẹ tôi gánh nhọc nhằn vào những cơn mê
oằn cong tiếng rao để đổi ước mơ tôi son trẻ
ước mơ mặn cay trên áo nâu vai mẹ
mùi mồ hôi cõng những nốt nhạc đời
mẹ ơi, sao mắt ủ đọng nhiều chơi vơi
mọi khổ đau mẹ giấu sâu trong tóc
mỗi lần nghĩ về quê hương mẹ thường quay đi
khóc
ưu tư nào sao thả vào nắng trưa hè
thủa ấy
mẹ đau giấc mơ tha phương
ru mình chìm về làng cũ
giếng nước
cây đa và dòng sông đã tắm đủ
tuổi thơ những đứa quê mùa
giờ mẹ già nua
ước mơ tôi chắp cánh
tiếng rao bỗng chìm trong chiều im vắng
mỗi lúc chênh chao kỷ niệm chợt ùa về
thành phố còn mải ngủ mê…
Gửi ý kiến của bạn