*Ngưng Thu
Sau nỗi lặng im
Lê Văn Cường
Thế giới mùa đại dịch
Những ngày qua thế giới tưởng thêm gần
Covid-19 bừng bừng dữ dội
Mỗi chúng ta lúc đầu y lính mới
Ngẩn tò te trước thảm họa điêu tàn
Thế nhưng rồi tất cả phải theo lao
Khẩu trang, cách ly, xịt cồn, khai báo
Đo thân nhiệt, không tập trung nhốn nháo
Tiêm vắc-xin, ủng hộ quỹ đồng bào...
Thế giới mùa dịch đánh thức lương tri
Họ bắt đầu quay lại với ti vi
Xem thời sự nắm tình hình dịch bệnh
Kiếp con người biên giới chẳng là chi
Mọi thứ nhanh bây giờ yêu cầu chậm
Khiến người ta bức bối loạn tâm hồn
Khi mọi thứ đã trở thành quán tính
Sống chậm cần quá độ những dòng sông
Khi tôi viết những dòng này, bạn nhé
Hơn bốn triệu người vĩnh viễn rời xa
Họ có thành những linh hồn cô lẻ
Giữa hành tinh sắp tám tỉ hằng hà?
Chợt giật mình thơ về đâu mùa dịch
Đỉnh cao nào chạm đến mọi nhân duyên
Lẽ nào thơ Việt xứng tầm nhân loại
Chỉ Nguyễn Du, thêm nữa Chế Lan Viên?
Sau nỗi lặng im
Sau nỗi lặng im, sau niềm sương giá
thổn thức tiếng đêm trầm sâu buốt ngã
sau nỗi phận đời, sau từng xa lạ
thu đổ tàn mùa, cọng cỏ úa đau.
Hoàng hôn thẫm màu khát cháy đời nhau
nhánh lục bình trôi tím chiều trôi mãi
hoang hoải tầng rêu úa vào xa ngái
im nỗi lặng chờ, im nỗi bâng quơ.
Phía sau tiếng cười cuộc bấc trêu ngươi
đỏng đảnh làn xuân dính tà áo mỏng
lặng nỗi riêng đau, nặng đời cơm áo
lóng lánh giọt mi, sóng sánh chiều tà.
Dáng núi buồn không hơn dáng cha già
lỗn ngỗn hòn gai dặm dài triêng gánh
đường mẹ đi qua suối khe nghìn bận
rưng rức vần thơ con hát trên ngàn.
Sau nỗi lặng im, bóng dáng chiều vàng
thổn thức lòng con miệt mài đêm tận
váng vất mùi xưa vách chàm liếp đọng
đời giấc khê nồng, hương khiết nào đâu?
Duyên khởi vầng thơm mây chờn chập khấu
trăng rót ánh vừa mắc cạn hoang liêu
sau nỗi lặng im, sau nhiều hoang vắng
tròi trọi ngày đông, thưa thớt rừng chiều.
Rộn ràng từ trăm năm
Tưởng chừng mây trắng mãi bay
Hạt mưa rớt từ xanh thẳm
Tưởng như mùa đi xa lắm
Xuân hồng mượt mát cỏ thơm.
Tưởng sông hoài chảy đau mòn
Đá xưa đẫm lời rêu cũ
Tưởng hoài trùng dương sóng phủ
Biển bình yên cánh hải âu.
Tưởng còn trên phố nàng ngâu
Nắng len qua từng kẻ lá
Tưởng ve ủ sầu nhớ hạ
Nằm nghe đất thở sau mùa.
Thôi đành thôi... những hơn thua
Thôi đành thôi... đời khép kín
Đêm mơ đất trời kết dính
Sớm ra trời đất như là...
Tưởng rằng ta mãi là ta
Vòng xoay xoáy tròn đăm đắm
Chừng như cõi người rối rắm
Rộn ràng từ đã trăm năm.
_________Lê Văn Cường
Thế giới mùa đại dịch
Những ngày qua thế giới tưởng thêm gần
Covid-19 bừng bừng dữ dội
Mỗi chúng ta lúc đầu y lính mới
Ngẩn tò te trước thảm họa điêu tàn
Thế nhưng rồi tất cả phải theo lao
Khẩu trang, cách ly, xịt cồn, khai báo
Đo thân nhiệt, không tập trung nhốn nháo
Tiêm vắc-xin, ủng hộ quỹ đồng bào...
Thế giới mùa dịch đánh thức lương tri
Họ bắt đầu quay lại với ti vi
Xem thời sự nắm tình hình dịch bệnh
Kiếp con người biên giới chẳng là chi
Mọi thứ nhanh bây giờ yêu cầu chậm
Khiến người ta bức bối loạn tâm hồn
Khi mọi thứ đã trở thành quán tính
Sống chậm cần quá độ những dòng sông
Khi tôi viết những dòng này, bạn nhé
Hơn bốn triệu người vĩnh viễn rời xa
Họ có thành những linh hồn cô lẻ
Giữa hành tinh sắp tám tỉ hằng hà?
Chợt giật mình thơ về đâu mùa dịch
Đỉnh cao nào chạm đến mọi nhân duyên
Lẽ nào thơ Việt xứng tầm nhân loại
Chỉ Nguyễn Du, thêm nữa Chế Lan Viên?
Gửi ý kiến của bạn