Trần Dzạ Lữ
Nơm nớp
Rồi em nơm nớp như tôi
Ngày đêm ám khí theo người, bất an…
Lùng tung hết cả địa đàng
Nhà nơm nớp phố, trổ bàng hoàng đau!
Bây giờ người có thương nhau
Cũng rất nghi ngại chất sầu FO
Chị ngơ ngác thuở trăng lu
Chồng nơi giãn cách, ngục tù tình yêu…
Con nơm nớp mẹ qua chiều
Miếng cơm, manh áo hiểm nghèo bu quanh
Bậu thương Qua quá thì đành
Cắn răng nơm nớp bên cành cô đơn…
Người nơm nớp ở đầu non,
và nơi cuối bể mất, còn, biết ai?
Hên, xui cuộc bể dâu này
Ra sao? Ta chẳng hề phai đá vàng…
Chim và người
Con chim còn có cánh
Để bay vút lên trời
Lúc gặp cơn địa chấn
Chưa phải đã tàn hơi…
Con người thì hỡi ơi
Khi bị Covid nhốt
Trong chiếc lồng, không thốt
được lời yêu thương nào!
Thời của chim rồi sao
lúc ta núp dưới hào?
Nhớ cha rồi nhớ mẹ
Để sùm sụp niềm đau…
Khẩu trang kín bao lâu
Thèm tự do chi lạ?
Phố cách ly thành phố
Người lại cách ly nhau
Ta ngủ trong chiêm bao
Lại mơ thành chim thiệt
Tha niềm yêu da diết,
về bên em nhường nào…
Lê Thanh Hùng
Chiều mưa muộn
Khói bay lên và sương sa xuống đất
Đôi vai trần gồng gánh cõi mưu sinh
Trong mưa nắng nối mùa, bao được mất
Vỡ vụn âm thầm, góc khuất lặng thinh
Huyễn hoặc vây quanh, sóng đời xô dạt
Say đắm tan trong bóng nắng cuối mùa
Ký ức chất trên con thuyền cũ nát
Tự do trôi trong dòng chảy được thua
Anh đi trọn con đường anh đã chọn
Rạng rỡ uyên nguyên, không chút hoài nghi
Cũng có lúc ngông cuồng chờ đưa đón...
Nhưng chênh chao, đè nén sóng xuân thì
Sóng trước đổ dồn đầy nơi nước mắt
Con sóng sau trôi lửng thửng, ngập ngừng
Đời quanh quẩn, những lối mòn cứng nhắc
Điệu nhạc buồn xưa, tắt lịm dỡ chừng
Bổng bừng dậy, mưa, đầy tràn lộc mới
Rừng giao mùa, biêng biếc sắc non tơ
Em chợt đến, hơn nữa đời anh đợi
Xanh ngắt chiều trong, nắng quái đâu ngờ...
Trôi đâu lời hẹn cũ?
Chiếc lược ngày xưa đã gãy rồi
Trong tóc rối chiều mưa mờ tối
Như đi qua cuộc tình nông nổi
Lời hẹn nào, năm tháng buông trôi
Tái cung môi, tím ngắt gọi mời
Chiều năm cũ, đong đưa trước mặt
Nỗi nhớ gì? Hắt hiu quay quắc
Giọt mưa rơi, nhòe mắt em ơi...
Thôi để mình anh về chốn xưa
Nơi đóng váng một thời trai trẻ
Nơi ký ức mịt mờ giằng xé
Ngúc ngoắc chiều, trong tiếng đò đưa...
Nơm nớp
Rồi em nơm nớp như tôi
Ngày đêm ám khí theo người, bất an…
Lùng tung hết cả địa đàng
Nhà nơm nớp phố, trổ bàng hoàng đau!
Bây giờ người có thương nhau
Cũng rất nghi ngại chất sầu FO
Chị ngơ ngác thuở trăng lu
Chồng nơi giãn cách, ngục tù tình yêu…
Con nơm nớp mẹ qua chiều
Miếng cơm, manh áo hiểm nghèo bu quanh
Bậu thương Qua quá thì đành
Cắn răng nơm nớp bên cành cô đơn…
Người nơm nớp ở đầu non,
và nơi cuối bể mất, còn, biết ai?
Hên, xui cuộc bể dâu này
Ra sao? Ta chẳng hề phai đá vàng…
Chim và người
Con chim còn có cánh
Để bay vút lên trời
Lúc gặp cơn địa chấn
Chưa phải đã tàn hơi…
Con người thì hỡi ơi
Khi bị Covid nhốt
Trong chiếc lồng, không thốt
được lời yêu thương nào!
Thời của chim rồi sao
lúc ta núp dưới hào?
Nhớ cha rồi nhớ mẹ
Để sùm sụp niềm đau…
Khẩu trang kín bao lâu
Thèm tự do chi lạ?
Phố cách ly thành phố
Người lại cách ly nhau
Ta ngủ trong chiêm bao
Lại mơ thành chim thiệt
Tha niềm yêu da diết,
về bên em nhường nào…
________
Lê Thanh Hùng
Chiều mưa muộn
Khói bay lên và sương sa xuống đất
Đôi vai trần gồng gánh cõi mưu sinh
Trong mưa nắng nối mùa, bao được mất
Vỡ vụn âm thầm, góc khuất lặng thinh
Huyễn hoặc vây quanh, sóng đời xô dạt
Say đắm tan trong bóng nắng cuối mùa
Ký ức chất trên con thuyền cũ nát
Tự do trôi trong dòng chảy được thua
Anh đi trọn con đường anh đã chọn
Rạng rỡ uyên nguyên, không chút hoài nghi
Cũng có lúc ngông cuồng chờ đưa đón...
Nhưng chênh chao, đè nén sóng xuân thì
Sóng trước đổ dồn đầy nơi nước mắt
Con sóng sau trôi lửng thửng, ngập ngừng
Đời quanh quẩn, những lối mòn cứng nhắc
Điệu nhạc buồn xưa, tắt lịm dỡ chừng
Bổng bừng dậy, mưa, đầy tràn lộc mới
Rừng giao mùa, biêng biếc sắc non tơ
Em chợt đến, hơn nữa đời anh đợi
Xanh ngắt chiều trong, nắng quái đâu ngờ...
Trôi đâu lời hẹn cũ?
Chiếc lược ngày xưa đã gãy rồi
Trong tóc rối chiều mưa mờ tối
Như đi qua cuộc tình nông nổi
Lời hẹn nào, năm tháng buông trôi
Tái cung môi, tím ngắt gọi mời
Chiều năm cũ, đong đưa trước mặt
Nỗi nhớ gì? Hắt hiu quay quắc
Giọt mưa rơi, nhòe mắt em ơi...
Thôi để mình anh về chốn xưa
Nơi đóng váng một thời trai trẻ
Nơi ký ức mịt mờ giằng xé
Ngúc ngoắc chiều, trong tiếng đò đưa...
Gửi ý kiến của bạn