NHỮNG CHUYẾN TÀU CŨ
góc đồi đó, những ngày mưa anh nằm nghe Bach và Chopin
em nhớ không,
tháng tám bao giờ cũng thế, những nụ hoa quỳ nhức nhối võ vàng
trên tuổi trẻ chúng ta
(biết làm gì ngoài yêu và yêu và yêu và vụn vỡ!)
trong khi các nhà thần học vẫn làm việc của họ - miết đi miết lại những trang kinh thánh và những nhà triết học vẫn trầm ngâm bên pho triết liệu bất tận, còn các nhà văn thì nghe các trang sách chuyện trò trong thư viện
mặc kệ họ thôi,
anh nói,
khi thành phố lên đèn, chúng ta đi tìm quán rượu và những góc tiệm cà phê buồn
trên tay anh ôm cuốn từ điển cũ chẳng bao giờ đọc hết những mục từ
trên tay em ôm bó hoa rũ cuối mùa
thành phố là giai điệu khi ta bước chân qua
và rơi rụng tàn âm khi ta vùi mình vào bóng đêm
nghe gió đuối trên những ngón thông non
vòm mây trôi úa lạnh
em và anh, chúng ta học cách đi vào một quá khứ không phải của mình rồi nương náu ở đó cho đến khi phổi đầy khói thuốc tim đầy sầu muộn
những câu thơ hoang hóa
góc quán nào cũng lầm lụi bầy ma
ngã tư nào cũng đổ màu âm bản
trong nhà nguyện, vị linh mục già đang dâng cao mình thánh
buổi lễ Misa không tín đồ
thành phố ơi,
những sớm mai trôi trong sương
những ly cà phê uống dở
những ca từ viết vội
những viền gạch bông và bờ ghế da chưa kịp quen hơi người
chúng ta đi qua rong rêu đổ bóng cùng cơn đói màu xanh cơn say màu hồng cơn buồn màu trắng
tuổi trẻ trong ta dường như không màu
góc đồi đó, nơi thành phố nói với chúng ta những điều bí mật
phía sau cơn mưa
phía sau mù sương
phía sau những hàng cây gục đổ và con suối tràn bờ:
mặt hồ lạnh lẽo
ôm vào những bóng khói âm u mô phỏng một chuyến tàu.
TIẾNG GÀ VÀ BẢN JAZZ TRƯA
Con gà nào ngủ mớ dưới hẻm nhỏ
Cất tiếng gáy giữa trưa
Khi chúng tôi ngồi đọc tin đại dịch và thành phố giãn cách
Người ta chưa kịp cắt cổ nó thì đã phải đóng cửa chợ, vợ anh đoán vậy.
Và con trai anh tranh luận: Không, đó là tiếng gáy của con gà kiểng.
Rất có thể thế này hoặc thế kia, anh nói.
Và anh lên mạng tìm hình gà
Theo từ khóa của tiếng gáy
Vẫn bản jazz trên chiếc loa nhỏ ở ban công
Những dòng chat xanh trôi qua màn hình
Tín hiệu của quan tâm và lo âu,
chúng ta sẽ và chúng ta sẽ
rồi sẽ ổn, rồi sẽ ổn
rồi sẽ qua hay khi nào sẽ qua...
Con trai anh vẫn ngồi lắp lego siêu nhân, tàu vũ trụ, xe container, biệt thự và những hồ bơi
Đã lâu rồi chúng ta không được bơi
Vậy còn nhớ động tác bơi hay không
Nó hỏi.
Con đừng hỏi linh tinh.
Vợ anh nói trong khi chiên đùi gà.
Tiếng gà vẫn gáy dưới hẻm nhỏ
Trong khi chúng ta ngồi ở căn hộ tầng 11
Nghe tiếng sax thở bóng đêm vào giấc ngủ trưa
của bản jazz không biết tên.
ỨNG DỤNG
Chiếc camera trên điện thoại thông minh làm tôi ngạc nhiên
Vì nó biến tô mì gói bữa sáng thành một bàn tiệc thịnh soạn
Biến một cọng hành ngò thành khu vườn
Và góc nhà chật chội thành lâu đài
Như tôi đã ngạc nhiên
Về mông cô A, mũi cô B, cặp đùi cô C và bờ môi cô D
Như tôi đã ngạc nhiên
Về sự mướt mát không tì vết của mặt đất nơi mình sống
Về nội tâm của thế giới sâu kín nơi mình có mặt
Về một nhân quần lộng lẫy hoài nghi chính tín điều về sự đủ đầy thường lệ
Thật nực cười
Một ngày tôi hỏi mình như kẻ xa lạ trong khuôn hình chữ nhật, câu hỏi cũ nhàu trong sách triết thời cổ đại
Anh là ai?
Anh từ đâu đến?
Anh đi về đâu?
Vậy thì ý nghĩa sinh tồn là gì?
Màn hình camera nhảy lên bốn gợi ý gãy gọn:
Bạn muốn đổi phông nền cho bức chân dung này?
Bạn muốn chỉnh màu?
Trạng thái mà bạn mong chờ?
Lưu lại hay hủy bỏ?
VỚI SÀI GÒN
20 năm, Anh - Sài Gòn
và Em,
một giấc mơ con
nuối dài
.
ta gánh huyễn mộng trên vai,
và,
bao thương mến, hình hài
trong tim
tàn canh
sấp ngửa linh đinh
chợt cưng tiếng lá me chìm vào khuya
.
(tuổi hai mươi ở bên kia,
buông tay thì đã chia về hoàng hôn)
.
phố đan dệt những vui, buồn
như rong rêu
dưới ngực sông
tự tình
còn bao nhiêu buổi bình minh
mà ta thấy phố
rũ
mình,
lẻ loi?
.
hai mươi năm.
bạc tuổi trời.
một hôm nhớ
từng-nói-cười
ngỡ quên.
TRONG ANH, CÁNH RỪNG CÂY THƯỜNG XANH
còn lại một góc ban công để anh nương náu
33 mét so với mặt đường
nơi anh trồng vài loại cây xanh
ngồi nghe nhạc, đọc, viết và nghĩ ngợi
cuộc sống đã thu hẹp biên độ hết mức có thể
khi chúng ta phải sinh tồn bên nhau trong toàn thời gian của ngày và đêm như những thế giới đối lập được nén vào một cái chai thủy tinh mỏng manh
còn một góc ban công để cây lá nhắc anh còn có núi đồi và thung lũng ở nơi xa
có một mảnh vườn tưởng tượng mọc lên
cao 2.000 mét so với mặt nước biển
những ngày mây bay
những đêm âm thanh côn trùng thao thức
và những ban mai vực núi ủ sương mù
nơi anh có thể ngủ quên bất cứ khi nào
dưới một gốc cây hay bờ hồ tịch mịch
trong mùa hoa quỳ vàng và hay dưới cơn mưa thu
(thật hài hước, sự cường điệu của những hình dung chưa đến!)
thì chẳng phải, góc ban công là thế giới thu nhỏ của những gì anh đã chọn khi lặn sâu vào phố
anh phải sống qua, không còn cách nào khác đâu, anh biết
những đêm trăng sáng anh đếm tình yêu nhạt nhẽo tận cùng trong điệu nhạc giải thoát, trong ngụm rượu vang rẻ tiền
những chiều gió lốc anh đếm sự mỏi mòn bủa rêu trong hơi thở
anh lặng nhìn một thế giới diễn ra bên cạnh nhưng không còn thuộc về mình
như người làm vườn nhìn đồi cây đến mùa bốc cháy
như nghệ nhân nhìn bức tượng vừa dựng lên đã tan rã
như người mẹ hiền nhìn đứa con sơ sinh tắt thở
bên kia là mù sương là núi đồi, là những ngày cạn gió, là cánh rừng thường xanh đổ bóng xuống nỗi chờ
anh tựa rào chắn và nhắm mắt
nhờ những chiếc lá vàng níu giữ
không để mình nhón chân theo tiếng nhạc âm vang.
LẦN CUỐI CÙNG
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta ngủ cùng nhau
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta ăn sáng cùng nhau
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta ngồi bên nhau
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta hỏi thăm nhau
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta nhắn tin, gửi thư cho nhau
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta nói với nhau về người khác, tốt và xấu
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta bàn công việc, ra chiến lược, dự án và lên kế hoạch thực hiện
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta chia sẻ ký ức về một món ăn, một chuyến du ngoạn, một kỷ niệm vui hay một cuộc tình buồn
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta đồng ý hay bất đồng trong cảm nhận về một cuốn sách, bản nhạc, bộ phim, bức tranh hoặc về nghệ thuật nói chung
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta nói về những bức xúc trong đời sống, trong chính trị và nêu quan điểm cá nhân
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta báng bổ hay cầu nguyện với thượng đế
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta nhằm bắn và ném bom vào nhau
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta hát, đọc thơ và giãi bày những gì đang diễn ra bên trong tâm hồn mình
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta thở với nhau trong cùng bầu không khí
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta khóc
…
có thể đây là lần cuối cùng những điều cuối cùng xảy ra
có thể đây là lần cuối cùng chúng ta làm thơ và đọc thơ.
TÌM VỀ SỰ TÍCH CỦA VĂN CHƯƠNG
Có những khi
chữ và nghĩa
buông nhau ra theo một lực rã tự nhiên
quay lưng nhau trong một ngữ cảnh tự nhiên
sát thương nhau với một sự kình địch tự nhiên
cười vào những nỗ lực của kẻ viết – tên độc tài duy ý chí
hô hào về sự nhất quán
tung hê về nội hàm rỗng
tô vẽ những hình tướng ảo
cuộc ly thân vẫn diễn ra trên trang viết, trong từng chương đoạn, câu và từ
nơi kẻ độc tài không tự thấy
mình chính là nạn nhân
của trò tự mị và ái kỷ
hắn viết, viết, rồi viết
đôi khi thấp thoáng sau những chữ cái khô cằn, những từ ngữ ruỗng nát là nhụ cười nham hiểm đắc thắng hay khuôn mặt khổ đau lưu đày
của một kẻ lạ
mà hắn cố nghĩ là mình
đó là cách văn chương được tạo thành
khi thượng đế bất lực với viên đất sét thừa thãi
ngài chẳng biết phải làm chi ngoài thở dài vào đó
rồi bỏ mà đi
không cần biết thứ quái đó là gì
và cũng không hay tên độc tài chờ sẵn.