Trần Dzạ Lữ
Rừng mọc trên đầu
Tóc râu mọc như rừng
Tôi lạ tôi rồi đó
Chỗ hớt tóc không có
Đành sấp bóng, quay lưng…
Vợ về trời bao năm
Người tình đã xa chạy…
Còn ai đè đầu chải,
hết nỗi buồn tôi không?
Tự soi gương, muốn khùng
Giá như mà đã biết
Nỗi sầu đeo chiếc lược
Thà cạo đầu cho xong…
Vừa đi vừa thậm thượt
Sao rừng mọc trên đầu?
Nói năng như say khướt
Chiều rớt đáy sông sâu!
Tôi lạ tôi bao lâu?
Đất trời như hụt hẫng
Gió trần ai khát vọng
Sự bình an nhường nào!
________
*Lê Thanh Hùng
Đâu là dấu chỉ lệch pha
1
Anh đâu có gì để bảo đảm cho em
Căn nhà trống, chỏng trơ sách vở
Gió lật ghim cài, phất phơ những tờ phiếu nợ
Cứ nhịp phập phồng như tiếng búa gõ vào đêm
Cứa toạc không gian, rướm máu cặp môi mềm
Nét dằn dỗi lạnh lùng toan tính
Hạnh phúc không thể ngủ yên trong xó xỉnh
Dấu tình này cũng chỉ để lãng quên
Nhìn vẩn vơ, ảo mộng chảy lần qua
Cứ day trở trong nỗi niềm gió tốc
Chưng hửng bước, rẽ ngang rẽ dọc
Con đường quen, mà ký ức đã mờ xa
Chợt nhớ những chiều ngồi nhấm nhẳng nhấm nha
Góc phố vắng, một ước mơ chật hẹp
2
Lãng đãng trôi, hình như có điều gì gượng ép
Biết đó là dấu chỉ lệch pha
Khát vọng của em, trong đó không có anh
Cứ mơ tưởng điều này không có thật
Dù năm tháng quẩn quanh, một vụng tình rơi đâu mất
Chỉ còn lại bên đường, dãi nắng biếc – ngời xanh
Bắc Bình, Bình Thuận
________
*NP phan
khúc tàn phai
mưa chưa ướt những con đường
đã nghe ngọn gió ly hương thở dài
đoá quỳnh hát khúc tàn phai
họa mi hát những u hoài tuổi thơ
nghiêng về một phía phù hư
dòng sông thuở ấy hình như rất buồn
con thuyền nằm giữa trăng suông
lắng nghe ngọn gió hoang đường thổi qua
núi rừng bất chợt phồn hoa
cỏ cây bất chợt phôi pha sắc màu
chuyến xe thổ mộ về đâu
tháng năm xô lệch cả câu ân tình
Gửi ý kiến của bạn