Đồng Hiện
ơ, Kabul thất thủ
mà sao các em tôi
di tản từng đoàn?
ơ, Kabul thất thủ
mà sao thành phố tôi
vắng hoang như chạy giặc?
ơ, Kabul thất thủ
mà sao họ ngập tràn phấn khích
ông nội họ đâu phải Taliban?
ơ, Kabul thất thủ
mà sao anh em tôi nhìn nhau như thù nghịch
giấu cười khóc sau lớp khẩu trang?
ơ, Kabul thất thủ
mà ba ơi, sao ba ghì ngực mình ho nấc
mà má ơi, sao má thều thào than khó thở
mà chị ơi, sao chị lại đứng nhìn ra biển
rồi phá lên cười
như phát dại phát điên?
ơ, Kabul thất thủ
mà Thượng Đế ơi,
nếu lịch sử chỉ là cái tử thi
sao Người còn dựng lên cho nhảy múa?
---
Khúc Hát Của Người Ship Tro Trong Phố
tôi là người ship tro trong phố
và xem tro như một mặt hàng
tôi đã tính cước phí phải chăng
bởi biết tro mang đầy thương khó
vậy mà có những người kêu đắt
nghe chỉ muốn đổ tro xuống hồ
nhưng cũng có những người đã khóc
bảo rằng giá ấy cũng như cho
(bởi cái nghề dễ chừng tro ám!)
tôi xin hứa coi tro là bạn
cùng chuyện trò trên phố ngược xuôi
những con đường xưa tro đi đứng
và buồn vui như những con người
có đôi khi sau lưng, tro khóc
tro nói về những việc dở dang
tro muộn sầu nhưng không trách móc
kiếp người đó, cùng tận ngổn ngang
có những nơi tro không người đón
vì thân nhân tro cũng là tro
tôi ôm tro và cùng tro ngóng
trận mưa đi trong tiểu quách buồn
những cuốc xe tôi về tay trắng
tro nói rằng hãy để tro trôi
trên con sông có ngàn tia nắng
sáng phù du qua những lở, bồi
những cuốc xe tôi về, tôi hát
nghe giọng mình câm như tro bay
bài hát đó ngày sau ai hát
và đưa tôi
đoạn quá giang này?