Khi đàn sẻ nhỏ không về
Chiều nay, đàn sẻ nhỏ sẽ không trở lại
như một thói quen mặc định mỗi ngày
Không còn nghe tiếng lít rít vui tai trên cành xoài, cành ổi
không còn sà xuống sân gạch tàu
Ngôi nhà của ông già hưu trí bỗng rộn ràng
Trong niềm vui từng chiều rải thóc
Ông lặng im trầm tư nhìn lũ chim
tranh nhau mổ thóc trong hòa bình.
Chỉ còn chút nắng tàn lốm đốm trứng gà cuối bửa
bụi cúc dại ngây ngô lắc lư ngoài song cửa
Người đã đi nhẹ nhàng như một chiếc lá khô
kẻ ở lại với cái đau tức ngực
Cái đau của thời cô vít đầy bí hiểm
cướp đi sinh mạng con người
Không còn ai giả tiếng chim gọi chúng trở về
để rải những hạt thóc vàng lên sân gạch
Giấc mơ trong xanh chưa từng có nỗi sợ hãi không màu
ông già đã hóa thành làn khói mỏng
Những sợi khói bay vòng
thành vòng hoa tang trắng tan vào đám mây bềnh bồng.
Chiều nay đàn sẻ nhỏ đã không quay về
Chỉ còn lại chiếc lá vàng tiếc nuối
Vừa ngậm ngùi rơi ngoài hiên vắng
Sân gạch đỏ loang màu nắng cũ vắng bóng người.
27/8/2021
Bước chân vạn lý
Họ lầm lũi đi
Lầm lũi trên đường bước chân vạn lý
Lầm lũi trở lại quê nhà trong nỗi buồn thể kỷ
Thành phố không còn là điểm tựa
(Nơi họ từng tin đó là vùng đất hứa)
Trận dịch quét ngang thành cơn bão kinh hoàng
Họ tháo chạy chỉ kịp mang theo giấc mơ thị thành
Giấc mơ sau những ánh đèn màu xanh đỏ đã đi vào mộng mị mỗi đêm
Ôi! Giấc mơ ấm no thật quá nhỏ nhoi
Từ ngày họ dời bỏ quê nhà ra đi
Bây giờ đã rất xa
Rất xa.
Ngày họ rồng rắn lên đường
Khuya vật vờ ngủ không yên giấc
Bé thơ ơi hãy ngủ ngoan trên vai mẹ nhé
Mẹ còn phải đi một chặng đường dài phía trước
Cuộc đời có phải là sân ga, là hợp tan giữa hai dòng nước
Sao gánh nặng áo cơm lại chông chênh nhọc nhằn đến thế
Hắn lên từng bước chân của kẻ trở về
Quê nhà còn thăm thẳm nơi xa
Hy vọng có mở ra theo trên con đường vạn lý
Dành cho những kẻ hồi hương.
31/7/2021
Khi đại dịch đi qua
Chưa bao giờ em nói cùng anh
Cơn lốc đại dịch sắp làm ta ngã quỵ
Thành phố rơi vào cơn trầm cảm không lối thoát
Từng đêm thức trắng cùng đồng đội
Ngọn đèn vàng đứng cô đơn như hóa thạch
Thèm bữa cơm ngon bên cạnh người thân
Thèm ly cà phê ngọt ngào và tiếng cười hồn nhiên bè bạn
Khi lòng người chợt hoang hoải
Trong nỗi sợ hãi vô hình.
Chưa bao giờ anh nói cùng em
Khi nhìn các chuyến xe hồi hương tiếp nối nhau trên các nẻo đường thiên lý
Ánh mắt đỏ hoe thắt lòng người ở lại
Đâu rồi san sẻ yêu thương
Sao ai cầm lòng không nói
Tiếng kèn Sắc-xô-phôn vang lên ở bệnh viện dã chiến
Có đánh tan u ám muộn phiền?
Ngày mai, ngày kia và có thể kéo dài hơn thế nữa
Anh và em đều có quyền hy vọng
Khi đại dịch đi qua
Cây đời xanh tươi mãi
Khi đại dịch đi qua
Tình yêu sẽ ở lại.
14/08/2021
Gửi ý kiến của bạn