*NP Phan
mênh mông quê nhà
đã qua biết mấy suối sông
mà đi chưa hết mênh mông quê nhà
chưa tường ngọn núi mờ xa
chưa nghe trọn một tiếng gà gáy trưa
qua bao cơn nắng, cơn mưa
nào hay khúc hát đò đưa đẫm buồn
ai chờ con vạc kêu sương?
ai đi mòn gót trên đường cái quan?
chao ôi, bao độ đông tàn
mà chưa thấu nỗi cơ hàn mẹ cha
gió hoang thổi tạt hiên nhà
chợt cay đôi mắt: chiều tà bến sông!
______
*Nguyễn Thanh Hùng
Gặp lại em trên bến Cà Ty
Này, chút kiêu sa còn sót lại
Mông lung chiều - sợi nắng đòng đưa
Còn đâu đó? Một thời con gái
Một vụng tình cháy bỏng: ngày xưa
Đời lận đận, tình duyên trắc trở
Nắng, gió trên sông, lộng bóng chiều
Cứ nuối tiếc, mỗi lần gặp gỡ
Sóng bạc đầu, chấp chới lời yêu…
Còn đâu em? Mắt biếc, môi hồng
Gói gian nan trong làn tóc rối
Xuôi dòng đời, xuồng chợ, bến sông
Đám lục bình, hợp, tan, trôi nổi…
Sóng cửa sông, lao xao vây bủa
Câu thơ buồn như nhịp chèo đưa
Nắng tháng chín dập duềnh: Cỏ úa
Gió xuân thì réo mộng - chiều mưa
Em mong manh – tròn căng áo mỏng
Đợi chờ nhau, như độ đôi mươi
Gánh nhọc nhằn, ngược triền cát nóng
Mà hồn nhiên, trong vắt tiếng cười
Dang tay đấm, be thuyền năm cũ
Vỡ vụn ngày xưa, đến bây giờ
Thời gian trắng, mang mang quyến rủ
... Tiếng chèo đưa, một thuở yêu người...
X-2014
mênh mông quê nhà
đã qua biết mấy suối sông
mà đi chưa hết mênh mông quê nhà
chưa tường ngọn núi mờ xa
chưa nghe trọn một tiếng gà gáy trưa
qua bao cơn nắng, cơn mưa
nào hay khúc hát đò đưa đẫm buồn
ai chờ con vạc kêu sương?
ai đi mòn gót trên đường cái quan?
chao ôi, bao độ đông tàn
mà chưa thấu nỗi cơ hàn mẹ cha
gió hoang thổi tạt hiên nhà
chợt cay đôi mắt: chiều tà bến sông!
______
*Nguyễn Thanh Hùng
Gặp lại em trên bến Cà Ty
Này, chút kiêu sa còn sót lại
Mông lung chiều - sợi nắng đòng đưa
Còn đâu đó? Một thời con gái
Một vụng tình cháy bỏng: ngày xưa
Đời lận đận, tình duyên trắc trở
Nắng, gió trên sông, lộng bóng chiều
Cứ nuối tiếc, mỗi lần gặp gỡ
Sóng bạc đầu, chấp chới lời yêu…
Còn đâu em? Mắt biếc, môi hồng
Gói gian nan trong làn tóc rối
Xuôi dòng đời, xuồng chợ, bến sông
Đám lục bình, hợp, tan, trôi nổi…
Sóng cửa sông, lao xao vây bủa
Câu thơ buồn như nhịp chèo đưa
Nắng tháng chín dập duềnh: Cỏ úa
Gió xuân thì réo mộng - chiều mưa
Em mong manh – tròn căng áo mỏng
Đợi chờ nhau, như độ đôi mươi
Gánh nhọc nhằn, ngược triền cát nóng
Mà hồn nhiên, trong vắt tiếng cười
Dang tay đấm, be thuyền năm cũ
Vỡ vụn ngày xưa, đến bây giờ
Thời gian trắng, mang mang quyến rủ
... Tiếng chèo đưa, một thuở yêu người...
X-2014
Gửi ý kiến của bạn