*Nhật Quang
Sài Gòn thu vương
Gió Thu về ngang mái phố
theo những giấc mơ heo may
đêm Thu mảnh trăng hao gầy
soi bóng chân lặng thầm
người phu quét đường xào xạc tiếng lá
Sài Gòn ngày vương giọt nắng chơi vơi
những con phố thấp thỏm mặt người
đoá cúc sáng nay vừa thêu lên chút hương buồn như hờn dỗi…
Sài Gòn tháng Chín tiếng Thu tự tình
phiến lá vàng rưng rưng trên tóc
em giấu mình vào ngày dài với lớp khẩu trang
thèm dấu môi hôn…
đêm Nguyệt mộng thao thức để lòng ta lại bồn chồn
hàng đèn khuya thắp nỗi ưu tư lên vai phố
nao lòng tiếng hụ còi* hút sâu vào đêm cô tịch
rồi sẽ khép lại ngày ám ảnh nỗi lặng trầm
phiến âm xưa nhẹ rót lời tình Thu
Sài Gòn hân hoan niềm khát vọng xanh
ban mai treo tiếng chim trên cành lá biếc
chiều công viên âu yếm nụ hôn nhân tình
những vòng tay đan dập dìu nao nức
bóng Hạ buồn vội vã khuất xa mờ
trả lại em làn hương Thu quyến rũ
phố trẻ lại, hồn nhiên dáng lụa mềm thướt tha
khoác lên màu áo thanh tân chiều hò hẹn.
Sài Gòn Tháng 9/ 2021
Nhật Quang
*(tiếng còi xe cứu thương)
__________
*Dũng Nguyên
Saigon, đêm đau thương
SAIGON ơi!
*Phùng Hiếu
Nghèo!
Ai cũng có một tuổi thơ giàu có
Trời mênh mông và đất cũng mênh mông
Con sông quê đêm ngày dập dìu sóng
Ánh sao rơi chỗ chân mẹ thăm đồng
Ai cũng có một tuổi thơ giàu có
Ước mơ bay cao tít ở cánh diều
Gia tài lớn là con chuồn chuồn đỏ
Đêm nằm nghiêng giếng nước cũng nằm nghiêng
Ai cũng có một tuổi thơ giàu có
Tiếng cười vang trong trẻo hơn tiếng gà
Liếp nhà tranh đếm hạt mưa làm vốn
Ăn khoai lùi sau mưa bão mà ngon
Ai cũng có một tuổi thơ giàu có
Giờ lớn lên mới thấy mình quá nghèo
Bao dục vọng cuốn theo còn chưa đủ
Nên mãi nghèo từ giấc ngủ nghèo ra?
Sài Gòn thu vương
Gió Thu về ngang mái phố
theo những giấc mơ heo may
đêm Thu mảnh trăng hao gầy
soi bóng chân lặng thầm
người phu quét đường xào xạc tiếng lá
Sài Gòn ngày vương giọt nắng chơi vơi
những con phố thấp thỏm mặt người
đoá cúc sáng nay vừa thêu lên chút hương buồn như hờn dỗi…
Sài Gòn tháng Chín tiếng Thu tự tình
phiến lá vàng rưng rưng trên tóc
em giấu mình vào ngày dài với lớp khẩu trang
thèm dấu môi hôn…
đêm Nguyệt mộng thao thức để lòng ta lại bồn chồn
hàng đèn khuya thắp nỗi ưu tư lên vai phố
nao lòng tiếng hụ còi* hút sâu vào đêm cô tịch
rồi sẽ khép lại ngày ám ảnh nỗi lặng trầm
phiến âm xưa nhẹ rót lời tình Thu
Sài Gòn hân hoan niềm khát vọng xanh
ban mai treo tiếng chim trên cành lá biếc
chiều công viên âu yếm nụ hôn nhân tình
những vòng tay đan dập dìu nao nức
bóng Hạ buồn vội vã khuất xa mờ
trả lại em làn hương Thu quyến rũ
phố trẻ lại, hồn nhiên dáng lụa mềm thướt tha
khoác lên màu áo thanh tân chiều hò hẹn.
Sài Gòn Tháng 9/ 2021
Nhật Quang
*(tiếng còi xe cứu thương)
__________
*Dũng Nguyên
Saigon, đêm đau thương
SAIGON ơi!
Từng đêm thao thức
Bệnh dịch tràn về
Dân cơ cực đau thương
Dịch bệnh nhiễm truyền
Gây tan tác quê hương
Ôi Saigon!
Đắm chìm trong lửa dịch
Phố run rẫy
Gồng mình thương tích
Người thân ơi
Đường vắng bóng người qua
Đêm điêu thương
Chùa vang tiếng xót xa
Nơi Bệ thánh
Nỗi đau lời giảng Chúa
Tượng Maria
Lệ Mẹ rơi ràn rụa
Thương xác bên đường
Không có thân nhân
Đường phố thân quen
Cúi mặt bâng khuâng
Hẻm hoảng hốt
Nỗi buồn đêm phong tỏa
Ôi Saigon
Dưới bầu trời tang giá
Giọt lệ buồn
Đau xót đêm đen
Ghế đá công viên
Cúi mặt ưu phiền
Đâu còn nữa
Nét vui Saigon hoa gấm
Còn đâu nữa
Ngọc Viễn đông thơ mộng
Bệnh dịch hãi hùng
Gây tang tóc muôn nơi
Cho Saigon buồn nhớ chơi vơi
Rơi nước mắt
Ngậm ngùi thương số phận
Ôi Saigon
Nghẹn lời uất hận
Quyết vẫy vùng
Trước cái chết thương đau
Từng tấm lòng
Chia sẻ muối rau
Để cùng sống
Chờ ngày mai tươi sáng
Để cùng sống
Chờ ngày mai sáng lạn
Một Saigon thực sự hồi sinh ./.
________*Phùng Hiếu
Nghèo!
Ai cũng có một tuổi thơ giàu có
Trời mênh mông và đất cũng mênh mông
Con sông quê đêm ngày dập dìu sóng
Ánh sao rơi chỗ chân mẹ thăm đồng
Ai cũng có một tuổi thơ giàu có
Ước mơ bay cao tít ở cánh diều
Gia tài lớn là con chuồn chuồn đỏ
Đêm nằm nghiêng giếng nước cũng nằm nghiêng
Ai cũng có một tuổi thơ giàu có
Tiếng cười vang trong trẻo hơn tiếng gà
Liếp nhà tranh đếm hạt mưa làm vốn
Ăn khoai lùi sau mưa bão mà ngon
Ai cũng có một tuổi thơ giàu có
Giờ lớn lên mới thấy mình quá nghèo
Bao dục vọng cuốn theo còn chưa đủ
Nên mãi nghèo từ giấc ngủ nghèo ra?
Gửi ý kiến của bạn