*Nguyễn An Bình
Nhặt mưa trong mắt
Nhặt chiều vàng bóng rạ phơi
Mùa lau trắng thổi bời bời ngang sông
Sóng vờn gió ngọn mênh mông
Khép bờ môi lạnh nét son nhạt nhòa.
Nhặt hồn sâu thẳm phù sa
Chở tình tôi cuối giang hà chia hai
Nắng nào rớt xuống bờ vai
Tay ai níu được mây bay lưng trời.
Nhặt người trong cõi mù khơi
Thương mùa hoa cải rong chơi ưu phiền
Hẹn thề rồi cũng sẽ quên
Vết thương đá sỏi hằn lên da người.
Nhặt tình bỏ tuổi thơ ngây
Người đem dịu ngọt tiếng cười đi xa
Tìm trong bóng lá hồn hoa
Một trời mây trắng mơ tà áo che.
Nhặt mưa trong mắt em về
Lệ long lanh giọt ngủ mê ven đường
Cây treo lá đỏ mù sương
Tôi trơ củi mục hồi chuông gọi tình.
______
*Lê Thanh Hùng
Có một chiều thu xưa
Em vô tư như nắng trong vườn
Tóc mây rối hoa đời bỡ ngỡ
Dung dăng bước, gom mùa thương nhớ
Rải đường quê theo tuổi ẩm ương
Trên bến đời, ngọn gió thời gian
Thổi xuyên suốt qua miền sáng tối
Trôi đâu mất tháng ngày nông nổi
Còn lại đây, hình bóng trễ tràng
Ơi ngày xa, lấn cấn theo mùa
Biết chuyện cũ đâu còn trở lại
Lung linh nắng, hương màu con gái
Đợi thu về đưa gió phân bua
Em bước qua năm tháng ngỡ ngàng
Đôi mắt biếc, đắn đo ngày mới
Bươn bả nắng đổ nghiêng chiều đợi
Tím tin yêu theo gió thu sang
Biết không anh mùa đã đến thì
Trong bất chợt vui buồn vô cớ
Một thoáng lạ, nét quen bỡ ngỡ
Để bây giờ, ngày đó phải chi…
______
*Đặng Xuân Xuyến
Tò he
- tặng 1 người em -
Phút trải lòng đắng ngắt
Điếng lòng người lặng nghe
Thương nửa đời nén chặt
Nhốt hồn trong xác ve.
Chiều cuối ngày nắng quắt
Dụ hồn nhập Tò He (*)
----
(*) Tò he: là những hình người, con vật được nhào nặn bằng bột trong trò chơi dân gian Bắc Bộ.
Nhặt mưa trong mắt
Nhặt chiều vàng bóng rạ phơi
Mùa lau trắng thổi bời bời ngang sông
Sóng vờn gió ngọn mênh mông
Khép bờ môi lạnh nét son nhạt nhòa.
Nhặt hồn sâu thẳm phù sa
Chở tình tôi cuối giang hà chia hai
Nắng nào rớt xuống bờ vai
Tay ai níu được mây bay lưng trời.
Nhặt người trong cõi mù khơi
Thương mùa hoa cải rong chơi ưu phiền
Hẹn thề rồi cũng sẽ quên
Vết thương đá sỏi hằn lên da người.
Nhặt tình bỏ tuổi thơ ngây
Người đem dịu ngọt tiếng cười đi xa
Tìm trong bóng lá hồn hoa
Một trời mây trắng mơ tà áo che.
Nhặt mưa trong mắt em về
Lệ long lanh giọt ngủ mê ven đường
Cây treo lá đỏ mù sương
Tôi trơ củi mục hồi chuông gọi tình.
______
*Lê Thanh Hùng
Có một chiều thu xưa
Em vô tư như nắng trong vườn
Tóc mây rối hoa đời bỡ ngỡ
Dung dăng bước, gom mùa thương nhớ
Rải đường quê theo tuổi ẩm ương
Trên bến đời, ngọn gió thời gian
Thổi xuyên suốt qua miền sáng tối
Trôi đâu mất tháng ngày nông nổi
Còn lại đây, hình bóng trễ tràng
Ơi ngày xa, lấn cấn theo mùa
Biết chuyện cũ đâu còn trở lại
Lung linh nắng, hương màu con gái
Đợi thu về đưa gió phân bua
Em bước qua năm tháng ngỡ ngàng
Đôi mắt biếc, đắn đo ngày mới
Bươn bả nắng đổ nghiêng chiều đợi
Tím tin yêu theo gió thu sang
Biết không anh mùa đã đến thì
Trong bất chợt vui buồn vô cớ
Một thoáng lạ, nét quen bỡ ngỡ
Để bây giờ, ngày đó phải chi…
______
*Đặng Xuân Xuyến
Tò he
- tặng 1 người em -
Phút trải lòng đắng ngắt
Điếng lòng người lặng nghe
Thương nửa đời nén chặt
Nhốt hồn trong xác ve.
Chiều cuối ngày nắng quắt
Dụ hồn nhập Tò He (*)
----
(*) Tò he: là những hình người, con vật được nhào nặn bằng bột trong trò chơi dân gian Bắc Bộ.
Gửi ý kiến của bạn