Ngày xưa còn ngoại!
Ngày xưa con còn có ngoại
Cây dâu xanh ngát hiên nhà
Vách tranh mùi bùn mới đắp
Mưa rào im bặt tiếng ve
Ngày xưa con còn có ngoại
Ca dao treo đỉnh trăng tròn
Khi biết ngoại là cổ tích
Cơi trầu teng bởi thời gian
Ngày xưa trưa hè oi bức
Quạt nan ngoại cất đầu giường
Ầu ơ đưa lời phe phẩy
"Cái cò lặn lội... nước non"
Ngày xưa ngoại hiền như bụt
Cong lưng đòn gánh cau trầu
Chợ tan mưa chiều tầm tã
Nón cời che dột cho con
Ngày xưa con còn có ngoại
Đời vui như chú dế mèn
Rộn ràng như tằm ăn rỗi
Quê còn có ngoại là quê
Ngày nay không còn có ngoại
Xa quê bỏ lại cánh diều
Có mảnh trăng vàng khô khốc
Lạc trôi nào biết về đâu?
Trú mưa
Đời đâu biết trước nắng mưa
Nên tôi vào chỗ cô vừa trú chân
Ngoài kia mưa gió vũ vần
Một nam, một nữ bần thần nghĩ suy
Có khi mưa hết tức thì
Có khi mưa chẳng chịu đi cô à
Nhìn tôi cô chớ nghĩ già
Chẳng qua đời đã xót xa quá nhiều
Nhìn cô vẫn nét đăm chiêu
Buồn lên mi mắt ít nhiều đớn đau?
Đời buồn mưa chẳng qua mau
Mỗi người một góc nhìn nhau thẹn thùng
Chỗ trú mưa, chốn tương phùng
Biết đâu nắng mới bão bùng sẽ qua
Nhìn nhau lại tự cách xa
Vết thương ngày cũ kéo da non... nhói lòng!
Ừ! chia tay một cơn mưa
Ngồi mình nhìn nhau cũng vậy
Tình như sương khói lâu rồi
Đôi khi không cần mình nói
Cũng làm day dứt không thôi
Ngoài kia trời mưa tầm tả
Làm sao bằng cơn bão lòng
Có khi không cần mình khóc
Mà lòng đau đến mênh mông
Thôi mình cùng nhau rời bước
Quay lưng tiếp bước hai đường
Có khi mình được hạnh phúc?!
Bên nhau mà vẫn đau thương
Em ơi! Mình dừng lại nhé
Đã sai sai cả con đường
Giờ không cần ai sai đúng
Đủ lâu đã hóa dư thừa
Em còn cả ngày tháng mới:
"Ừ! chia tay một cơn mưa"
Ga chiều!
Có con ga chiều
Nằm buồn phố nhỏ
Người đi xa mãi
Phố vắng liêu xiêu
Có con ga chiều
Tiếng còi tàu cũ
Người xưa đâu thấy
Phố nhỏ mưa bay
Có con ga chiều
Gõ nhịp đếm bước
Phố đã lên đèn
Lòng buồn say khướt
Từng tiếng còi vang
Người vội rời bến
Ga chiều phố nhỏ
Em ơi! Mưa... bay!
Ngày xưa con còn có ngoại
Cây dâu xanh ngát hiên nhà
Vách tranh mùi bùn mới đắp
Mưa rào im bặt tiếng ve
Ngày xưa con còn có ngoại
Ca dao treo đỉnh trăng tròn
Khi biết ngoại là cổ tích
Cơi trầu teng bởi thời gian
Ngày xưa trưa hè oi bức
Quạt nan ngoại cất đầu giường
Ầu ơ đưa lời phe phẩy
"Cái cò lặn lội... nước non"
Ngày xưa ngoại hiền như bụt
Cong lưng đòn gánh cau trầu
Chợ tan mưa chiều tầm tã
Nón cời che dột cho con
Ngày xưa con còn có ngoại
Đời vui như chú dế mèn
Rộn ràng như tằm ăn rỗi
Quê còn có ngoại là quê
Ngày nay không còn có ngoại
Xa quê bỏ lại cánh diều
Có mảnh trăng vàng khô khốc
Lạc trôi nào biết về đâu?
Trú mưa
Đời đâu biết trước nắng mưa
Nên tôi vào chỗ cô vừa trú chân
Ngoài kia mưa gió vũ vần
Một nam, một nữ bần thần nghĩ suy
Có khi mưa hết tức thì
Có khi mưa chẳng chịu đi cô à
Nhìn tôi cô chớ nghĩ già
Chẳng qua đời đã xót xa quá nhiều
Nhìn cô vẫn nét đăm chiêu
Buồn lên mi mắt ít nhiều đớn đau?
Đời buồn mưa chẳng qua mau
Mỗi người một góc nhìn nhau thẹn thùng
Chỗ trú mưa, chốn tương phùng
Biết đâu nắng mới bão bùng sẽ qua
Nhìn nhau lại tự cách xa
Vết thương ngày cũ kéo da non... nhói lòng!
Ừ! chia tay một cơn mưa
Ngồi mình nhìn nhau cũng vậy
Tình như sương khói lâu rồi
Đôi khi không cần mình nói
Cũng làm day dứt không thôi
Ngoài kia trời mưa tầm tả
Làm sao bằng cơn bão lòng
Có khi không cần mình khóc
Mà lòng đau đến mênh mông
Thôi mình cùng nhau rời bước
Quay lưng tiếp bước hai đường
Có khi mình được hạnh phúc?!
Bên nhau mà vẫn đau thương
Em ơi! Mình dừng lại nhé
Đã sai sai cả con đường
Giờ không cần ai sai đúng
Đủ lâu đã hóa dư thừa
Em còn cả ngày tháng mới:
"Ừ! chia tay một cơn mưa"
Ga chiều!
Có con ga chiều
Nằm buồn phố nhỏ
Người đi xa mãi
Phố vắng liêu xiêu
Có con ga chiều
Tiếng còi tàu cũ
Người xưa đâu thấy
Phố nhỏ mưa bay
Có con ga chiều
Gõ nhịp đếm bước
Phố đã lên đèn
Lòng buồn say khướt
Từng tiếng còi vang
Người vội rời bến
Ga chiều phố nhỏ
Em ơi! Mưa... bay!
Gửi ý kiến của bạn