SÁNG ẤY
Sáng ấy trời tuyệt xanh phải không em
Sáng ấy không mưa
Sáng ấy khí trời bỗng nhiên rất ngọt
Sáng ấy
Bàn tay anh
bỗng cầm nhầm
bàn tay em
Thế là
Chúng mình làm một cuộc viễn du
Hình như chúng mình đã vượt qua rất nhiều biển rộng
Chúng mình đã băng qua rất nhiều núi cao
Hình như chúng mình đã gặp lửa
Gặp bão
Gặp gió chướng
Anh không còn nhớ gì
Chỉ nhớ cuộc viễn du tuyệt vời
Có bàn tay em
ANH LÊN XỨ LẠNG
Không cầm bầu rượu nắm nem
Anh tìm lên xứ Lạng
Anh đi tìm thăm Người Thuỷ Chung
Trưa Đồng Đăng xanh trong
Này Tam Thanh
Này Nhị Thanh
Em đang đứng đâu
Hỡi Người Hoá Đá
Hời Người Thuỷ Chung
Em đang đứng đâu
Em còn đứng mời nem
Trong phố chợ Kỳ Lừa
Hay em đang giặt áo
Bên sông Kỳ Cùng nước đỏ
Em có còn đợi chờ
Cuộc đời dâu bể
Em có còn đợi chờ
Em có còn Hoá Đá
Anh lên xứ Lạng
Tìm hoài
Không thấy Nàng Tô Thị
Anh lên xứ Lạng
Thoáng trong mây
Hình như là bóng Nàng Tô Thị
Anh tìm hoài
Không thấy Nàng Tô Thị
Không thấy ai là Tô Thị
Không có ai là Tô Thị
NGỒI CẦU ÁI TỬ
Nhớ câu hát ru xưa
Cầu Ái Tử
con ngồi chờ nghe mẹ hát
Không còn chỗ cho mẹ ngồi ru con
Chỉ lòng mẹ vẫn còn
Trong câu hát ru xưa của mẹ
Chỉ lòng mẹ vẫn còn
Như đám mây bay qua trời Ái Tử
Chiều nay con ra cầu Ái Tử
Không biết tìm đâu
Xưa là chỗ mẹ ngồi
Lời mẹ hát có còn vương đầu cây
Cầu Ái Tử
Cơn mưa dông chiều nay rất to
Con lo mẹ ướt áo
Đông Hà, 1973
CON CÒNG BIỂN
Giơ cao hai cánh tay
Chào gió
Đưa cao hai con mắt
Nhìn ngắm mênh mông
Thoáng nghe bước chân
Hoà mình ngay vào biển
Ta từng một thuở
Chạy đua theo bước chân còng
Ta luôn luôn thua
Bởi ta không biết hoà vào biển
Ta từng một thuở
Sợ gió
Sợ biển
Sợ vô biên
Sợ những bước chân
May quá
Bạn thân của ta một thuở
Con còng biển
MƯA TẠNH RỒI
Mưa tạnh rồi
Và em đi
Hoá ra không phải sau mưa là nắng
Bây giờ mọi chuyện khác xưa
Trái đất
Sau tỷ năm tự quay
Không tròn như trước
Mệt mỏi
Không trẻ trung như trước
Tình yêu
Niềm đau
Không còn đau và yêu như trước
Trái tim
Hình như đã mỏi mòn
Biết làm sao
Biết làm sao
Mưa đã tạnh rồi
Và em đã đi
HOA MUỐNG BIỂN
Thật nhỏ nhoi trước biển mênh mông
Thật hư vô giữa điệp trùng cát bỏng
Dây muống biển
Bông hoa tím nhạt
Sớm nở chiều tàn
Không ai thèm nhớ
Không ai thèm đặt tên
Không ngón tay thon nào
Đặt em vào lọ quý
Suốt đời hoang sơ
Em suốt đời trong lãng quên
Chỉ những bàn chân sù sì nhẻm đen
Tìm em để cậy nhờ trên cát bỏng
Chỉ có em cho anh dịu vết đau
Cả một tuổi thơ đi trên cát bỏng
Anh có cả một tuổi thơ cậy nhờ em
Nếu không có em
Hoa muống biển
TỤNG CA DÂY RAU MÁ
Có lẽ nhiều lần anh đã chết
Nếu mười năm ấy
Không có những dây rau má
Những dây rau như cỏ dại bò hoang
Em đã dẫm dưới chân xinh
Nhiều lần
Rất nhiều lần
Mà em không biết
Không ngát hương
Không ngời chói
Chi úa xanh để lẫn cùng cỏ dại
Những dây rau má
Không phải kỳ hoa dị thảo
Những dây rau má
Suốt đời bò lan
Những dây rau má
Vàng khô
Cứ đợi mưa là mọc dậy
Những dây rau má
Cứu khổ cứu nạn
Giản dị lặng thầm
Giống như em
Thế mà em không biết
CON CHIM BÓI CÁ
Nhà hiền triết
Suốt ngày trầm ngâm
Không biết chờ ai
Chỉ tự chờ mình
Những ấn dụ không ai hiểu
Nhà thơ
Ngẫm nghĩ
Những câu thơ không viết ra
Những câu thơ về đời
Người đời không ai muốn đọc
Kẻ cô đơn của những dòng sông
Giấu màu xanh tuyệt xanh của mình
Trong lùm cây màu xanh
Rồi những lùm cây xanh bị chặt
Không có dòng sông
Con chim bói cá
Chỉ còn bay vào trời
Sáng nay tôi về sông Nhật Lệ
Không còn những lùm cây màu xanh
Dòng sông quê già nua
Không ai biết chim bói cá
HÀ NHẬT
Gửi ý kiến của bạn