"Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
Tặng Nông
À ơi
Đò đưa… giấc mơ vào giấc thực,
Bờ tre chích chòe hót,
Trái nhót đỏ, cà vạt áo,
Nửa hột trám xoay cù.
Tuổi thơ ơi bao giờ trở lại?
Mót khoai sọ lưng đồi.
Đêm ngồi học đèn dầu xém tóc,
Mèo mướp ngửi mùi tóc khét nguẩy đuôi.
Có những khuya đom đóm lập lòe,
Ta cùng em trai bắt ve,
Gà gáy,
Trên chiếc mùng vá chằng vá chịt
Bên cánh ve xanh nõn
Xác ve nâu nhẹ tềnh
Em trai ta vén mùng
Thả ve về nà nõn trời xanh.
Rồi tuổi 17
Em biền biệt Trường Sơn,
Tuổi 20
Bên Vàm Cỏ Tây
Ngã xuống.
À ơi, đò đưa,
Ai đưa giọt nước mắt mẹ ta qua sông?
Ai đưa tuổi thơ em trai ta ngược dòng
Trôi về bầu ngực mới nhú
Cô hàng xóm tuổi 15?
À ơi, ai ru?
Đời ta thành gã du mục
Lều cỏ vừa cất gió quất tung rồi
Cỏ mù trời
Cỏ rối tóc ai?
À ơi, ru ai?
Thân ta nào có tiếc gì
Ta yêu như đứa trẻ
Dù ai nắng rụng, mưa rơi
Trời xanh, trời vẫn xanh xanh
Ve non chợt hót trên nhành thị xưa.
1996
Lưu Trọng Văn
Gửi ý kiến của bạn