Đêm đêm trên một bức tường
Bóng người đứng đó như dường đợi ai
Lòng đêm đổ tiếng thở dài
Tôi nghe ai đó gọi ngoài trăng non
Sang canh dầu cạn bấc mòn
Hoa đèn nở muộn có còn trên tay
Bao nhiêu vinh nhục chốn này
Người về có tỏ, có hay, hỡi người
Tôi xin người một nụ cười
Nếu không xin chút tháng mười thuở xưa
Xin người mảnh nắng ban trưa
Hoặc không xin một cơn mưa tối trời
Sao người chẳng đáp một lời
Cho dù lời ấy là lời hư không
Bức tường bỗng hóa mênh mông
Tôi con thuyền lạc trên sông không bờ
Sang canh cái bóng dần mờ
Người đang bỏ trốn đợi chờ mà đi
Trăng xanh chìm giữa mây chì
Tôi mang một gánh thầm thì trên vai
Tôi là ai? Người là ai?
Bước vào rồi chợt ra ngoài, về đâu
Chợt nghe một tiếng trên đầu
- Người là ta của nỗi sầu trăm năm
2012
(rút từ tập bản thảo thơ lục bát DÂNG TRÀ)
Gửi ý kiến của bạn