Nhớ ngoại!
Ngày ngoại đi vào cổ tích
Cây dâu trước ngõ cũng tàn
Nong tằm nằm trơ một góc
Kẽo cà võng hết đong đưa
Ngày xưa ngoại đôi quang gánh
Trầu xanh quệt với vôi hồng
Tan chợ trời mưa tầm tả
Chạy đường mưa ướt cong lưng
Ngoại xa không còn cô Tấm
Hằng Nga cũng lánh Cuội già
Bóng trăng soi tàn gốc mít
Quạ về cây khế kêu la
Ngày ngoại hoá thành cánh bướm
Tuổi thơ hết thả trên đồng
Đứt dây mất con diều giấy
Lời ru còn vẳng đâu đây!
Ngày ngoại đi vào cổ tích
Chân đê thiếu dấu con về
"Ngoại ơi con nào tệ thế
Ngoại xa con đã mất quê!
Trường xưa
Trường xưa hiền quá nằm nghiêng bóng
Có tiếng ve kêu mỗi đầu hè
Phượng cài mái tóc màu hoa đỏ
Có lũ học trò nói như ve
Trường xưa thương quá giờ lên lớp
Cái trống nằm im nắng rọi về
Có cô em nhỏ ngồi chải tóc
Giờ chơi có gã thả mộng mơ
Trường xưa nhớ quá thầy cô cũ
Giờ tóc hoa râm mắt đã mờ
Chắc cũng nhớ trường như lũ nhỏ
Trường tan mỗi ngã theo sóng xô
Thật ra mình đang chết
Cuộc đời này ngắn lắm
Đừng sống trong âu sầu
Đừng hờn ghen trách móc
Đừng ôm hoài khổ đau
Thật ra mình không sống
Mình đang chết em à
Sống như loài cỏ dại
Đâu cẩn phải nở hoa
Đời buồn ngày từ lúc
Cất tiếng khóc chào đời
Quanh đi rồi quẩn lại
Toàn những chuyện dở hơi
Thương nhau rồi ghét đó
Yêu sâu hận càng sâu
Người thương thành người lạ
Lẽ vô thường ấy mà
Em nhìn xem chiếc lá
Xanh non đậu trên cành
Một mai lá vàng úa
Như là em với anh
Thật ra mình không sống
Mình đang chết em à
Nếu còn nhịp thở cuối
Thì ta chính là ta.
Hỏi sông
Tôi hỏi:"sông ơi trầm tích
Ngày xưa đã giấu đâu rồi"
Sông đáp:"đôi bờ bồi lở
Ngày xưa bồi đắp ngày sau"
Tôi hỏi:"nước ròng nước lớn
Do sông hay tại do trời?:
Sông đáp:"con người cũng vậy
Sinh ra là đã thế thôi!"
Tôi hỏi: "Xuôi chi về biển
Ngọt sông rồi mặn chát đời"
Sông đáp:"khác chi mặn ngọt?
Về khơi để thấy nhỏ nhoi!"
..
Tôi hỏi: "sông sao nhiều sóng
Để đời tôi mãi dập dùi?"
Sông đáp: "Lòng sông tĩnh lặng!
Bình an đơn giản vậy thôi!"
Còn thương...!
Rồi mình với chiêm bao
Hư hao hạt nắng gầy
Đếm ngày xa ngút ngáy
Chỉ là thoáng mây bay
Đời buồn như vách núi
Lạnh tanh đêm trăng gầy
Mà người như sương khói
Tan vào vành môi khô
Một đêm ta thầm lặng
Hát cho em một lần
Đàn buồn ôi tang tịch
Ngón tay rướm tình tan
Một đêm nghe sóng biển
Xóa dấu chân ngày nào
Chú còng con ngơ ngác
Mắt dựng nhìn xa xôi
Một lần ta tìm lại
Phút dấu yêu thuở nào
Còn thương còn oán hận
Sóng xô bờ cứ xô!
Đánh đổi
Biển có đứng yên đâu?
Anh chạy theo cơn sóng
Biết sẽ là vô vọng
Sao anh vẫn yêu em?
Đã hiểu về em đâu?
Yêu em nhiều đến vậy!
Điều anh đang trông thấy
Chỉ là sự ngu ngơ
Nếu đã là ngu ngơ
Ai bày chi sắp đặt
Khổ đau và nước mắt
Ai sẽ hiểu cho anh?
Nếu hiểu rõ nguộn ngành
Yêu không là gì cả
Mặc kệ em dối trá
Thuần khiết một tình yêu..
Nếu đã chọn bình yên
Anh đã không ngây dại
Những ngày dằn vặt mãi
Anh đặt tên cuộc tình
Nếu đời là lặng thinh
Không có tình ngang trái
Anh đánh đổi lẽ phải
Yêu như kẻ mù loa!
Đếm tóc!
Ngồi buồn đếm tóc mà chơi
Đời đâu như lược chải suôn tóc mềm
Hai miền đen trắng chênh vênh
Tóc như thác cũng gập ghềnh nắng mưa
Tóc đen của buổi ngày xưa
Giờ phơi sương gió đủ vừa thế nhân
Đời là để đếm gian truân
Người đi, người đến xoay vần cuộc chơi
Để là bể khổ ai ơi
Hóa ra tóc cũng cất lời khóc than
Hồng trần kết một nén nhang
Để xem ai khóc hương tàn vì ai?
Ngày ngoại đi vào cổ tích
Cây dâu trước ngõ cũng tàn
Nong tằm nằm trơ một góc
Kẽo cà võng hết đong đưa
Ngày xưa ngoại đôi quang gánh
Trầu xanh quệt với vôi hồng
Tan chợ trời mưa tầm tả
Chạy đường mưa ướt cong lưng
Ngoại xa không còn cô Tấm
Hằng Nga cũng lánh Cuội già
Bóng trăng soi tàn gốc mít
Quạ về cây khế kêu la
Ngày ngoại hoá thành cánh bướm
Tuổi thơ hết thả trên đồng
Đứt dây mất con diều giấy
Lời ru còn vẳng đâu đây!
Ngày ngoại đi vào cổ tích
Chân đê thiếu dấu con về
"Ngoại ơi con nào tệ thế
Ngoại xa con đã mất quê!
Trường xưa
Trường xưa hiền quá nằm nghiêng bóng
Có tiếng ve kêu mỗi đầu hè
Phượng cài mái tóc màu hoa đỏ
Có lũ học trò nói như ve
Trường xưa thương quá giờ lên lớp
Cái trống nằm im nắng rọi về
Có cô em nhỏ ngồi chải tóc
Giờ chơi có gã thả mộng mơ
Trường xưa nhớ quá thầy cô cũ
Giờ tóc hoa râm mắt đã mờ
Chắc cũng nhớ trường như lũ nhỏ
Trường tan mỗi ngã theo sóng xô
Thật ra mình đang chết
Cuộc đời này ngắn lắm
Đừng sống trong âu sầu
Đừng hờn ghen trách móc
Đừng ôm hoài khổ đau
Thật ra mình không sống
Mình đang chết em à
Sống như loài cỏ dại
Đâu cẩn phải nở hoa
Đời buồn ngày từ lúc
Cất tiếng khóc chào đời
Quanh đi rồi quẩn lại
Toàn những chuyện dở hơi
Thương nhau rồi ghét đó
Yêu sâu hận càng sâu
Người thương thành người lạ
Lẽ vô thường ấy mà
Em nhìn xem chiếc lá
Xanh non đậu trên cành
Một mai lá vàng úa
Như là em với anh
Thật ra mình không sống
Mình đang chết em à
Nếu còn nhịp thở cuối
Thì ta chính là ta.
Hỏi sông
Tôi hỏi:"sông ơi trầm tích
Ngày xưa đã giấu đâu rồi"
Sông đáp:"đôi bờ bồi lở
Ngày xưa bồi đắp ngày sau"
Tôi hỏi:"nước ròng nước lớn
Do sông hay tại do trời?:
Sông đáp:"con người cũng vậy
Sinh ra là đã thế thôi!"
Tôi hỏi: "Xuôi chi về biển
Ngọt sông rồi mặn chát đời"
Sông đáp:"khác chi mặn ngọt?
Về khơi để thấy nhỏ nhoi!"
..
Tôi hỏi: "sông sao nhiều sóng
Để đời tôi mãi dập dùi?"
Sông đáp: "Lòng sông tĩnh lặng!
Bình an đơn giản vậy thôi!"
Còn thương...!
Rồi mình với chiêm bao
Hư hao hạt nắng gầy
Đếm ngày xa ngút ngáy
Chỉ là thoáng mây bay
Đời buồn như vách núi
Lạnh tanh đêm trăng gầy
Mà người như sương khói
Tan vào vành môi khô
Một đêm ta thầm lặng
Hát cho em một lần
Đàn buồn ôi tang tịch
Ngón tay rướm tình tan
Một đêm nghe sóng biển
Xóa dấu chân ngày nào
Chú còng con ngơ ngác
Mắt dựng nhìn xa xôi
Một lần ta tìm lại
Phút dấu yêu thuở nào
Còn thương còn oán hận
Sóng xô bờ cứ xô!
Đánh đổi
Biển có đứng yên đâu?
Anh chạy theo cơn sóng
Biết sẽ là vô vọng
Sao anh vẫn yêu em?
Đã hiểu về em đâu?
Yêu em nhiều đến vậy!
Điều anh đang trông thấy
Chỉ là sự ngu ngơ
Nếu đã là ngu ngơ
Ai bày chi sắp đặt
Khổ đau và nước mắt
Ai sẽ hiểu cho anh?
Nếu hiểu rõ nguộn ngành
Yêu không là gì cả
Mặc kệ em dối trá
Thuần khiết một tình yêu..
Nếu đã chọn bình yên
Anh đã không ngây dại
Những ngày dằn vặt mãi
Anh đặt tên cuộc tình
Nếu đời là lặng thinh
Không có tình ngang trái
Anh đánh đổi lẽ phải
Yêu như kẻ mù loa!
Đếm tóc!
Ngồi buồn đếm tóc mà chơi
Đời đâu như lược chải suôn tóc mềm
Hai miền đen trắng chênh vênh
Tóc như thác cũng gập ghềnh nắng mưa
Tóc đen của buổi ngày xưa
Giờ phơi sương gió đủ vừa thế nhân
Đời là để đếm gian truân
Người đi, người đến xoay vần cuộc chơi
Để là bể khổ ai ơi
Hóa ra tóc cũng cất lời khóc than
Hồng trần kết một nén nhang
Để xem ai khóc hương tàn vì ai?
Gửi ý kiến của bạn