Cup ngực nàng rất vừa tay tôi; và cả chỗ ấy nữa. Cái cười sảng khoái hở lợi, căng tét môi nàng, làm ấm dịu xiết bao ổ bụng kín bưng tiếng cười hằng hặc của tôi. Đôi mi mày mỏng nhợt như sắp tiêu biến trên đôi mắt hạnh nhân đều làm tôi cảm thấy êm đềm mọi lẽ, cả những khi chiếc mũi lộ thiên ngoa nguýt dỗi. Tôi mê muội nàng.
Tôi biết, nàng cũng mê tôi mặc lòng tất cả những khốn nạn.
Như rất nhiều cuộc tình có vừa đủ sự kết nối quí giá, nó đã tan vỡ, để chúng tôi, và chính nó, không phải vướng vào những cuộc làm ăn của hôn nhân. Nó thúc giục nàng lấy chồng, ngay sau khi tôi rời khỏi Việt Nam cho mong cầu một chứng ngộ minh triết.
Và tôi, cứ ngỡ sự khôn ngoan của tình yêu, là nguyên do của sự mất kết nối của chúng tôi trong rất nhiều năm trời, cho đến khi thấy từ nàng, bày biện trong hiểu biết của tôi, một tính nữ nguyên bản đã tật nguyền, tượng hình từ thuở tôi chỉ vừa biết nắm tay nàng.
Tôi muốn ở đây là một khoảng trời giông bão tã tơi, nhưng không, nó vẫn âm u bẩn chật như những tháng ngày người trai tôi rạo rực lục tung thành phố nhỏ, để tìm đôi mắt nàng-vừa đủ. Tôi đã vui xiết bao khi được đèo nàng trên yên sau chiếc xe đạp sườn cong dọc suốt những con đường. Tháng ba ảm đạm bỗng nhiên ấm cúng và hào phóng trong những phút giây được cười nói bên nhau. Và dĩ nhiên, người lớn, họ sẽ hoài nghi khi thấy những đứa trẻ như chúng tôi bỗng nhiên sao rạng ngời hạnh phúc. Có thể chính vì lẽ đó, thành phố, cứ tháng ba, lại cũ mèm buồn bã, không chút giông bão nào quét sạch đi kí ức yêu đương cuồng dại. Tôi thì ở, nhưng nàng đã rời xa vạn dặm.
.
Cuối cùng trên chiếc ghế đá què ở công viên, góc vắng, tôi đã xin, được hôn nàng. Lần đầu tiên chúng tôi nhìn nhau, nàng nói đã thấy thân quen từ muôn vạn kiếp. Và đến khi, môi tôi chạm đến môi nàng, rất ngắn, nhưng niềm tin ấy tự nhiên thành nên vĩnh hằng, tròn trĩnh. Chúng tôi kín bưng trong một khối gắn kết cơ hồ không ai có thể tháo dở nổi. Vũ trụ bỗng nhiên thành hình dung nàng và tôi; mỗi chúng tôi là thiên chúa của nhau. Và làm sao chúng tôi còn có thể thấy được mẹ tôi đã lảo đảo bám riết những đứa con hư dám tự cơ cấu vũ trụ của mình suốt những giờ hẹn hò sau buổi học.
Trong thời khắc tính nữ nàng đang rất mãnh liệt tìm kiếm một mối gắn kết đầy tự do, mẹ tôi đã thì thầm bên đôi tai mỏng xanh nhợt nhạt những âm từ, mà về sau tôi hiểu, đó là những vết dao cắt cứa nên một đứa trẻ tật nguyền. Cả hai chúng tôi, nên trở về một trần gian với những bản kế hoạch hết sức rõ ràng, không cần nguyên cớ. Tôi đã rời khỏi Việt Nam để mong cầu cái mà ngay cả bản thân mình còn không biết nó có tồn tại trong chiều không gian này sau nhiều năm chúng tôi non nớt cố chống đỡ, băng bó cho những vết chém trong lòng.
Râu tóc tôi đã dài lũ khủ quanh thành mặt non tơ. Năm dài tháng ngắn tôi đã tràn trề da thịt với Bienale, Juilia, Clara, Thương, Jangsong, Dona, Hảo và hình như là với cả Chanthavy một vài lần đâu đó. Người ngượm tôi mọc ra từ mọi phía mà nàng thì thật sự rời xa tầm với. Tôi trật giuộc loay hoay tìm một sự kết để tồn tại. Những thân thể thanh xuân tràn trề với biết bao câu chuyện đến và đi dễ dàng, dịu ngọt. Nàng lấy chồng ư? Liệu chồng nàng có biết yêu nàng vừa đủ? Nàng thích nghe chuyện thế nhân, và điều huyền bí. Nàng là sinh thể nói dối tệ hại nhất thế gian này.
Rồi những bản kế hoạch của người lớn được hiện thực rất thành công. Trần gian tôi bày biện đủ những kết nối logic rõ ràng, khôn khéo. Người trai tôi trông như đã thuần thông minh triết và chín chắn vô cùng sau những từ tốn với thế nhân. Vậy mà, tôi thường thấy hành tinh tôi, chỉ còn trơ lại một hòn đá xù xì đen kịt có một hố sâu khuyết hút, hấp hối trôi trong một vũ trụ hỗn mang. Xác thân tôi khờ dại già đi qua những tháng ngày trong thành phố nhỏ. Mẹ tôi có lẽ cũng vì rất yên vui mà quên mất những đứa trẻ ngày nào.
.
Ánh nhìn nàng điềm nhiên như mùa hè ôn đới, và tôi không biết có ẩn lẫn trong đó những mùa đông giá băng bất tận. Tóc nàng vẫn suông xanh mái trái, chấp chới phủ một phần gương mặt xanh xao. Và chồng nàng, ôi sao, lại hiện hành một nét cười mãn nguyện. Tôi thấy những con mèo huyên náo giỡn trong sân, bốn con pitbull gọn gàng bóng chói ngồi ngó vườn rau hướng ra phía rừng phong xanh thẳm. Những sinh thể kia có lẽ được nàng của tôi đang yêu thương và nuôi dưỡng rất ân cần. Nàng mỗi năm lại về đây thương cả đàn trẻ nhỏ nghèo khó. Những tấm hình lần lượt lướt qua điểm vàng tôi, ngơ ngác, nên thơ, nhưng sao đầy tuyệt vọng.
Tôi yêu mê nàng trong những thăng hoa bên nhau. Tôi yêu mê nàng từ hình dung bản thể và tâm hồn tươi đẹp. Tôi yêu mê nàng cả khi trong mất mát trộn lẫn những đêm khuya đèn sách. Và hôm nay, nàng bảo, nàng vẫn thương tôi vô hạn. Nàng thương tôi! Thương tôi!
Điện thoại rung rung. Tin zalo từ Hảo: Sáng mai anh đưa con đi cắm trại, sẵn mua cho con hộp bánh ướt. Nhớ dặn dì Tư bỏ nhiều giá. Sáng em ra bến xe đón mẹ, mẹ nói nhớ cháu nên về sớm hơn mấy bữa…
Lư Linh