mai đi giữa cuộc tồn sinh
do thương hoa tiếc ngọc rình bắt mơ
và với nghịch lí trong thơ
là tràng giang đại hải mờ mịt trông
từ buổi sơ ngộ bao đồng
từ buổi sơ ngộ bao đồng
sử tính đẻ lắm con sông đoạn trường
vọng tưởng nào cũng vô thường
tôi tự hư cấu sâm thương bội thề
ngày đương thâm u bộn bề
cuộc / kiếp phải chịu giữa thê thiết đòi
huyền thoại quái dị cứ vòi
hoang đường từ thất sở nhoi giữa trầm
hương- bi kịch những trang bầm
máu lệ / mỗi người tự câm nhắm lần
đầu dây mối nhợ phước phần
hòng gắn định mệnh giải phân cách lời
tôi nổi ở bi kịch thời
bơi trong dòng sống thấy phơi bạt ngàn
hư vô xiên quàng không gian
bàng bạc vàng/ đá để ràng rịt nhau
gán đồ của mình chịu đau
vào ảo giác một ngôi sao bất kì
sự lẻ loi còn có khi
cô độc in trong sương tì bóng măng
tôi ngồi ngang một mặt bằng
trên đầu ngọn cỏ thằng lằn rít lên
tìm í nghiã tồn tại bên
nhúm lửa mặt trời - nổi lềnh tử / sinh
chuyện luân hồi biết có linh
suốt buổi đời rồi bắt hình bỏ vong
tôi nói liên tục chạy vòng
vòng- cùng những ý mơ mòng gió giông
hồ như bài thơ gánh gồng
châm chước mà không biết chồng / lấp ai (!)
đọc lên nghe tuyền (bi) hài
đẫm căn cốt - ối những tai họa bày!
vương ngọc minh.
Gửi ý kiến của bạn