Nàng tém lại tóc, chỉnh hijab, tia mắt về cuốn The pocket Pema Chödrön trên bàn tôi và tiếp tục khuyên. Bạn thương mến, đừng tin vào ông Budda hay ông Christ, các ông ấy chung qui cũng chỉ là con người thôi. Bạn thương mến, hãy thành tâm phụng sự đức thánh thần thật sự kia, ngài luôn chứng ngộ bạn.
Tôi ờ ờ, nhăm nhi trái chà là màu đen, da giòn thịt dẻo, ngọt thanh tao. Nàng bảo đó là loại Ajwad al Mahdinah mà nhà tiên tri Mohammed rất ưa. Trong mấy chục loại chà là ngoài tiệm, tôi cũng ưa nhất loại này. À ha, mình cũng có một điểm chung với ngài Mohammed nhỉ. Nàng khoái!
Tôi chưa bao giờ nói với nàng tôi sanh đẻ và lớn lên ở Cà Mau. Gia đình thờ người ông chết trận, trước nhà có bàn thờ ông thiên, ngoài mé sông có miễu Bà Chúa Xứ, đi vô kênh một khúc có cái chùa Miên, và những người bạn thiếu thời tôi đều đi lễ cuối tuần ở nhà thờ Thánh Joseph gần trường tiểu học. Tôi còn cầu nguyện ở mọi nơi, nhưng phần đa là cầu nguyện ông nội tôi, ông trời và cả chính tôi, khi tâm can bế tắc.
Mỗi ngày ba bận, nàng đến góc phòng làm việc, trải thảm, quì về phía Makka. Rầm rì thành tâm trọn vẹn. Đôi mi dài cong vút chớp từng nhịp li kì. Bạn thương mến, tôi cũng cầu nguyện cho bạn, bạn ngây thơ của tôi ơi, bạn xứng đáng có được mọi điều tốt đẹp và bình an. Ồ, và cả nàng nữa chứ, thánh nữ!
Bọn mình thường thì không thân với người ngoại đạo đâu. Đạo nào cũng dung túng được tôi mà. Nàng cười, má lại lún xuống một chiếc đồng tiền sâu ngoáy. Vậy thì tối nay, gặp nhau, bạn thương mến, ta ăn mừng cuộc đào tẩu thành công của mình.
Chúng tôi bắt đầu biết nhau từ khi nàng vẫn thường xuyên mang đôi mắt con đen con sáng đến sở làm. Và chúng tôi nói chuyện nhiều hơn từ khi tôi che đậy những cuộc điện đàm hàng giờ của nàng với cha nàng và với toà án về quyết định li hôn. Ở Saudi, phụ nữ, bây giờ, vẫn phải cần một người nam trưởng thành trong gia đình bảo hộ đồng ý để được kết hôn hay li hôn. Hơn sáu trăm lần mặt trời mọc, nàng luôn cầu nguyện cho điều mà chúng tôi sẽ ăn mừng tối nay.
Bảy giờ kém. Không abaya. Không hijab. Giầy thể thao chiếc xanh chiếc xám. Tóc long bob móc light xanh khói. Nàng nhe hàng răng tăm tắp trắng, bừng sáng một góc nhà hàng.
Pure là một nhà hàng ven biển. Gọi là nhà hàng nhưng ở đây bàn ghế được bày đại loại dưới một chiếc dù lớn màu kem; mùa đông hứng gió mát khơi xa, mùa hè hứng cát vàng sa mạc. Những món hải sản thường không tươi ngon như đồ quê tôi, nhưng ribeye steak thì thuộc vào hàng hảo hạn. Tôi gọi một suất mì xào Singapore, còn nàng, dĩ nhiên, steak. Chúng tôi chén sạch, cạn luôn cả chai perrier hơn lít; phì ra những trận ợ và những tràn cười sảng khoái.
Tôi theo sau nàng. Không khí mùa này hầm hầm như người ta hà hơi trầu. Gió cát dằn co nhau mùi ngái nồng Biển Đỏ. Nàng chì những dấu giầy dài quá cỡ con gái lên bãi bờ ướt mịn. Yara, bạn có ổn không? Mình không biết nữa. Con thì chia nhau trông dạy. Mà thằng đó, chưa chắc gì nó sẽ giữ lời chu cấp. Mẹ mình đã cấm không cho về Riyadh. Ba mình? Vì mình vẫn cho tiền ông ấy mua rượu hàng tháng nên mình nghĩ ông ấy vẫn vui vẻ. Ông ấy nghiện rượu cơ đấy. Thật tội lỗi!
Bỗng nhiên, lên khoé môi tôi, nàng đặt một nụ hôn rất vội. Tôi nghe lùng bùng bên tai chuyện tình đầy hi vọng của nàng và cô bạn gái vẫn còn độc thân thời đại học. Nàng đã nói thêm một vài điều gì nữa. Chúng tôi lặng im hướng ra phía biển đêm, sóng sánh.
Tôi đã thấy nàng mè nheo với chúa theo thời khoá biểu. Tôi đã thấy nàng vùng vẫy trong tay ngài để rớt rơi những tấm hijab voan rất đẹp. Tôi đã thấy niềm đau của nàng hằn lên thịt da và tuôn trong nước mắt. Tôi cũng kết hôn, đôi khi cũng phải đi làm với mớ cơ sưng và cõi lòng thủng nát. Nàng bắt đầu thiết lập lại nỗi đau của những đứa con thiếu cha mẹ. Tôi còn hai đứa con, đứa trên bàn thờ, đứa vẫn khóc nhè đòi bú. Tôi thì không thể giết chết ai thêm nữa. Nàng bảo cách giết chết một người là hãy thôi yêu họ. Và tôi, kiểu gì, cũng không vẫy vùng đào tẩu. Kiểu gì tôi cũng chọn từ từ thương. Thanh quản tôi muốn rung lên nỗi niềm chung riêng, quá đỗi, nhưng nó lặng đi, để giữ yên đêm cuối cùng, thánh nữ.
Tôi hít một hơi thật đậm. Yara, sau này có hôn mình, bạn hãy hôn vào má. Ở nhà, anh chế hay hôn mình kiểu vậy. Về thôi, gần hai tiếng rồi, chắc con bé đã nhớ mẹ. Nàng xoay trái đầu đã xù lên vì hơi biển, nhìn tôi. Tôi nắm tay nàng, hướng về đêm vàng phía phố.
Lư Linh
Jamal Lane, KAUST, 8/22
@font-face {font-family:"Cambria Math"; panose-1:2 4 5 3 5 4 6 3 2 4; mso-font-charset:0; mso-generic-font-family:roman; mso-font-pitch:variable; mso-font-signature:-536870145 1107305727 0 0 415 0;}@font-face {font-family:Calibri; panose-1:2 15 5 2 2 2 4 3 2 4; mso-font-charset:0; mso-generic-font-family:swiss; mso-font-pitch:variable; mso-font-signature:-469750017 -1073732485 9 0 511 0;}p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal {mso-style-unhide:no; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; margin:0in; mso-pagination:widow-orphan; font-size:12.0pt; font-family:"Calibri",sans-serif; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:Calibri; mso-fareast-theme-font:minor-latin; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}.MsoChpDefault {mso-style-type:export-only; mso-default-props:yes; font-family:"Calibri",sans-serif; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:Calibri; mso-fareast-theme-font:minor-latin; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}div.WordSection1 {page:WordSection1;}