NGƯỜI CHẰM NÓN Ở QUẢNG BÌNH
Từng chút từng chút những bước chân con kiến
Em dựng nên công trình
Vành vạnh sáng trong như những đêm rằm
Yên bình như mái nhà
Hồn nhiên như đỉnh núi
Ta biết ơn người chằm nón Quảng Bình
Dạy ta yêu em yêu quê và nhẫn nại
CHIỀU HÔM CỬA BỂ
Phía xa xa có phải những cánh buồm
Chắc không phải
bởi Tố Như đâu còn để mơ và khóc
Nguyễn Du khuất rồi đời còn ai biết đau
May ra chỉ còn sóng Nhật Lệ xôn xao
Nỗi đau ta
ta cũng không biết ta đau
NGƯỜI CẤT RỚ BÊN SÔNG NHẬT LỆ
Đợi chờ và đợi chờ
Hết ngày rồi qua đêm
Hết ngày mưa rồi ngày nắng
Ta đợi chờ vận may
Không phải giờ nào cũng vui
Không phải ngày nào cũng buồn
Biết đâu bỗng vỡ oà
Mặt trời phơi trên mắt lưới
CHÚT KÝ ỨC PHONG NHA
Kia một giọt nước vừa rớt xuống môi anh
Hình như vị ngọt hai trăm triệu năm những tầng thạch nhũ
Thơi gian của đất trời dài vô cùng
Tháng ngày cho anh và em sao mà thoáng chốc
Đất trời có bao giờ nói giận hờn không em
Có bao giờ nói chia ly không em
Nhớ nghe em
Những phút giây của mình ngắn lắm
Anh không thành tiên
Anh phải ra ngoài cửa động đi tìm em
NGỌN GIÓ
Anh sẽ đến bên em
Như ngọn gió
Nhẹ như ngọn gió
Nhẹ hơn ngọn gió
Để em không nhận ra anh
Anh sẽ hôn em
Chiếc hôn
Nhẹ như ngọn gió
Nhẹ hơn ngọn gió
Để em không giật mình
Để em vẫn mơ
Giấc mơ của em
Giấc mơ không có anh
Anh sẽ lướt đi
Nhẹ như ngọn gió
Nhẹ hơn ngọn gió
Để khi em tỉnh giấc
Em không biết có anh
Không có anh
VỀ LẠI HUẾ
Ta rời Huế
với lời hẹn một mùa hè
Trái tim trai mười bảy
Thầm chia tay cánh đồng An Cựu
Có tên người con gái thơm hương một loài cỏ đêm
Ai hay như ngọn sóng từ trời đổ xuống
Rồi mải miết đi xa
Ta lại về như sau một giấc mơ
Với trái tim đã như quả táo khô trong một bài thuốc cổ
Nàng gái trẻ nhìn ta
Như bỗng nhặt được một trang sách cũ
Không đọc được
Cũng không sao hiểu được
Nàng gái trẻ ngơ ngác nhìn ta
GẶP LẠI MƯA HUẾ
Ta trở về
Huế bỗng mưa
Cơn mưa Huế
Một lời chào tuyệt đẹp
Huế phải mưa
Cơn mưa riêng của Huế
Lời chào cho ta
Tình riêng của em
Bây giờ ta càng hiểu
Bao nhiêu thi nhân
Rời Huế
Cứ nặng lòng
CHIỀU GHÉ THĂM HOÀNG CUNG
Té ra ta từng có ngai vàng
Có Hoàng cung
Và vườn Ngự uyển
Hoàng cung ta
Vắng triều thần
Vắng cung tần mỹ nữ
Chỉ có Hoàng hậu yêu ta hơn ngọc vàng
Rồi Hoàng hậu ta cưỡi hạc bay đi
Ngự Viên ta chỉ còn hoa tàn cỏ héo
Lặng câm
Những đàn chim sẻ gầy
Thế là
Ta rời Hoàng cung
Mặc áo sa-di
Lần bước theo
Tăng đồ
khất sĩ
Chắc không ai nhận ra ta
TÌM LẠI NỖI ĐAU HUYỀN TRÂN
Mỗi bước Vu quy được trải vàng mười
Sính lễ núi đồi biển rừng trăm dặm
Có vui không Huyền Trân
Có buồn không Huyền Trân
Có đau nát ruột gan không Huyền Trân
Ngoảnh nhìn lại giã từ lần cuối
Không thấy Thăng Long sau nghìn sóng bạc đầu
Thái Thượng Hoàng mây trời Yên Tử
Còn tìm ai nữa không Huyền Trân
Có tìm lại lời tỏ bày chưa nói
Có tìm được không Huyền Trân
Đất Champa rừng đồi mênh mông
Cô đơn quá bóng hình cô gái nhỏ
Chiều nay lòng ta rất đau
Đi tìm tàn tro nơi giàn thiêu ngày đó
May quá hỡi người em gái nhỏ
Trên đời có một chàng trai yêu em
May quá Huyền Trân ơi
Em có một chàng trai yêu em
Có một chàng trai yêu em
Huyền Trân ơi
May quá Huyền Trân ơi
HÀ NHẬT
Từng chút từng chút những bước chân con kiến
Em dựng nên công trình
Vành vạnh sáng trong như những đêm rằm
Yên bình như mái nhà
Hồn nhiên như đỉnh núi
Ta biết ơn người chằm nón Quảng Bình
Dạy ta yêu em yêu quê và nhẫn nại
CHIỀU HÔM CỬA BỂ
Phía xa xa có phải những cánh buồm
Chắc không phải
bởi Tố Như đâu còn để mơ và khóc
Nguyễn Du khuất rồi đời còn ai biết đau
May ra chỉ còn sóng Nhật Lệ xôn xao
Nỗi đau ta
ta cũng không biết ta đau
NGƯỜI CẤT RỚ BÊN SÔNG NHẬT LỆ
Đợi chờ và đợi chờ
Hết ngày rồi qua đêm
Hết ngày mưa rồi ngày nắng
Ta đợi chờ vận may
Không phải giờ nào cũng vui
Không phải ngày nào cũng buồn
Biết đâu bỗng vỡ oà
Mặt trời phơi trên mắt lưới
CHÚT KÝ ỨC PHONG NHA
Kia một giọt nước vừa rớt xuống môi anh
Hình như vị ngọt hai trăm triệu năm những tầng thạch nhũ
Thơi gian của đất trời dài vô cùng
Tháng ngày cho anh và em sao mà thoáng chốc
Đất trời có bao giờ nói giận hờn không em
Có bao giờ nói chia ly không em
Nhớ nghe em
Những phút giây của mình ngắn lắm
Anh không thành tiên
Anh phải ra ngoài cửa động đi tìm em
NGỌN GIÓ
Anh sẽ đến bên em
Như ngọn gió
Nhẹ như ngọn gió
Nhẹ hơn ngọn gió
Để em không nhận ra anh
Anh sẽ hôn em
Chiếc hôn
Nhẹ như ngọn gió
Nhẹ hơn ngọn gió
Để em không giật mình
Để em vẫn mơ
Giấc mơ của em
Giấc mơ không có anh
Anh sẽ lướt đi
Nhẹ như ngọn gió
Nhẹ hơn ngọn gió
Để khi em tỉnh giấc
Em không biết có anh
Không có anh
VỀ LẠI HUẾ
Ta rời Huế
với lời hẹn một mùa hè
Trái tim trai mười bảy
Thầm chia tay cánh đồng An Cựu
Có tên người con gái thơm hương một loài cỏ đêm
Ai hay như ngọn sóng từ trời đổ xuống
Rồi mải miết đi xa
Ta lại về như sau một giấc mơ
Với trái tim đã như quả táo khô trong một bài thuốc cổ
Nàng gái trẻ nhìn ta
Như bỗng nhặt được một trang sách cũ
Không đọc được
Cũng không sao hiểu được
Nàng gái trẻ ngơ ngác nhìn ta
GẶP LẠI MƯA HUẾ
Ta trở về
Huế bỗng mưa
Cơn mưa Huế
Một lời chào tuyệt đẹp
Huế phải mưa
Cơn mưa riêng của Huế
Lời chào cho ta
Tình riêng của em
Bây giờ ta càng hiểu
Bao nhiêu thi nhân
Rời Huế
Cứ nặng lòng
CHIỀU GHÉ THĂM HOÀNG CUNG
Té ra ta từng có ngai vàng
Có Hoàng cung
Và vườn Ngự uyển
Hoàng cung ta
Vắng triều thần
Vắng cung tần mỹ nữ
Chỉ có Hoàng hậu yêu ta hơn ngọc vàng
Rồi Hoàng hậu ta cưỡi hạc bay đi
Ngự Viên ta chỉ còn hoa tàn cỏ héo
Lặng câm
Những đàn chim sẻ gầy
Thế là
Ta rời Hoàng cung
Mặc áo sa-di
Lần bước theo
Tăng đồ
khất sĩ
Chắc không ai nhận ra ta
TÌM LẠI NỖI ĐAU HUYỀN TRÂN
Mỗi bước Vu quy được trải vàng mười
Sính lễ núi đồi biển rừng trăm dặm
Có vui không Huyền Trân
Có buồn không Huyền Trân
Có đau nát ruột gan không Huyền Trân
Ngoảnh nhìn lại giã từ lần cuối
Không thấy Thăng Long sau nghìn sóng bạc đầu
Thái Thượng Hoàng mây trời Yên Tử
Còn tìm ai nữa không Huyền Trân
Có tìm lại lời tỏ bày chưa nói
Có tìm được không Huyền Trân
Đất Champa rừng đồi mênh mông
Cô đơn quá bóng hình cô gái nhỏ
Chiều nay lòng ta rất đau
Đi tìm tàn tro nơi giàn thiêu ngày đó
May quá hỡi người em gái nhỏ
Trên đời có một chàng trai yêu em
May quá Huyền Trân ơi
Em có một chàng trai yêu em
Có một chàng trai yêu em
Huyền Trân ơi
May quá Huyền Trân ơi
HÀ NHẬT
Gửi ý kiến của bạn