VŨ NGỌC GIAO - Xin đừng gọi tôi là chó hoang

03 Tháng Mười Một 202211:04 SA(Xem: 2497)
VŨ NGỌC GIAO - Xin đừng gọi tôi là chó hoang
Tiếng nước chảy rào rào. Đứng ngoài hiên, tôi len lén nhìn vào. Mẹ đang xả nước lau nhà, mẹ không vui, chốc chốc lại giận dữ quật cây lau nhà ầm ầm vào chậu nước, lầm bầm "Không dưng tha về, nhà toàn mùi chó. Chết đâu chết quách đi!"

Mẹ giận tôi. Thỉnh thoảng mẹ lại giận tôi, mà thật ra tôi đâu có hư. Tôi biết vệ sinh đúng chỗ, tôi dễ ăn, đêm đến tôi giữ nhà cho mẹ, chỉ một tiếng động nhỏ là tôi bật dậy ngay. Khổ nỗi, mỗi khi mẹ giận tôi không biết phải làm sao. Cứ đến thời kỳ tôi lại rụng lông. Trong nhà chỗ nào cũng có lông của tôi. Vậy là mẹ lại phải quét, phải lau. Những lúc như vậy mẹ lại mắng tôi. Tôi nghĩ ra một cách: Tôi chơi ngoài hiên, thỉnh thoảng nhớ chị Cưng tôi lại vào nhà một chút rồi lại ra. Những lúc có mẹ ở nhà, tôi luôn ở ngoài hiên, vừa trông xe cho mẹ, vừa để mẹ không phải giận dữ khi nhìn thấy tôi.

Sáng nay mẹ dắt xe ra ngõ từ sớm. Sao nay mẹ đi làm sớm thế nhỉ? Tôi nghĩ bụng, lát mẹ đi rồi tôi sẽ vào chơi với chị Cưng, chị thương tôi lắm, mỗi khi mẹ quát mắng tôi, chị lại ôm tôi vào lòng.

Mẹ vẫy tôi lại gần “Đi, lên xe đi chơi!” Tôi mừng quýnh, xưa giờ mẹ có cho tôi đi chơi bao giờ đâu, toàn chị Cưng đưa đi thôi! Có lẽ hết giận tôi, mẹ muốn tôi vui. Phốc lên xe, tôi ngoan ngoãn ngồi yên.

Đường phố tấp nập. Vui quá! Lâu rồi mới được ra phố, tôi ngồi yên trên xe nhìn dòng người qua lại, ai đi ngang tôi cũng khoe “Hôm nay mẹ đưa mình đi chơi!”

Mẹ đưa tôi đến công viên. Lần đầu tôi được chơi ở công viên. Ở đó có nhiều bạn, có một bạn gái rất xinh. Mẹ chưa kịp dừng xe tôi đã phốc xuống đất, chạy lại làm quen.

Đó là một ngày đáng nhớ. Tôi được chơi đùa thỏa thích, được chạy nhảy, trò chuyện cùng các bạn. Thú vị nhất là tôi đã quen với một bạn gái mặc váy hồng. Chúng tôi trò chuyện thật lâu. Chừng đã trưa, nghe tiếng mẹ gọi, các bạn chạy về.

Tôi ra ngoài tìm mẹ, nãy giờ ham chơi tôi quên trông chừng mẹ. Có lẽ mẹ cũng đang sốt ruột đợi tôi ngoài kia. Tìm quanh tôi chẳng thấy mẹ đâu, tôi ngồi đợi.

Tôi đợi thật lâu. Bỗng từ xa tôi thấy ai như mẹ, che kín mặt, từ đầu đến chân cũng che kín hết cả. Tôi chạy lại, đúng là mẹ rồi, dù mẹ có che kín cả người tôi vẫn nhận ra. Còn chiếc xe nữa, làm sao tôi nhầm được. Nhưng sao mẹ không dừng lại đón tôi mà chạy thật nhanh? Hay mẹ không nhìn thấy tôi? Tôi chạy theo, vừa chạy vừa thở hổn hển. Chỉ một loáng, tôi đã phốc lên xe, ngồi trước mặt mẹ. Mẹ dừng xe thật gấp bảo tôi “Xuống đi!”. Nhìn mẹ giận dữ, tôi đoán mẹ giận vì phải đợi lâu. Tôi ngước lên xin lỗi mẹ, nhưng mẹ không nghe, đưa tay đẩy tôi xuống đường “Xuống đi, xuống đi!” Biết mình có lỗi, tôi ngồi im, nhất định không xuống xe, lát nữa về nhà tôi sẽ làm lành với mẹ.

Một lúc, có lẽ đã nguôi giận, mẹ lên xe nổ máy. Tôi ngoan ngoãn ngồi im. Mẹ lại chở tôi đi thật xa, chừng đã trưa... Mẹ không đưa tôi về nhà mà đưa tôi đến một quán ăn, quán rất đông, mọi người đang xì xụp không ai để ý đến mẹ và tôi. Mùi thơm của thức ăn bay ra, giống như mùi bún bò mẹ vẫn nấu. Mẹ dừng xuống chỉ cho tôi một cục xương rất ngon ai đó bỏ lại nằm lăn lóc dưới gầm bàn “Vào ăn đi!” Mẹ bảo. Tôi sung sướng chạy vào ngấu nghiến cục xương. Hôm nay có lẽ là một ngày đẹp nhất, tôi được mẹ cho đi chơi, lại còn được ăn ngon. Tôi say sưa... Lúc trở ra không thấy mẹ đâu tôi hốt hoảng đi tìm. Có khi nào mẹ giận tôi ham ăn, để mẹ lại đứng đợi? Tôi hư quá! Bình tĩnh lại tôi đoán, lát mẹ sẽ quay lại đón tôi nên tôi ngồi trên vỉa hè nhìn ra đường đợi mẹ.

Tôi ngồi mãi… Tôi đợi thật lâu nhưng chẳng thấy mẹ đâu. Đứng trưa, quán đã hết khách, chủ quán đang lui cui quét dọn. Thấy tôi vẫn còn ngồi, ông lại gần quật cán chổi vào lưng tôi và quát lên “Đi ra!”. Tôi đau lắm nhưng vẫn im lặng không dám đáp trả ông. Tôi có làm gì hại ông đâu? Tôi chỉ xin ngồi một lát đợi mẹ thôi mà!

Đã qua trưa, rồi đến chiều… Tôi vẫn kiên trì đợi mẹ. Mẹ giận tôi thật rồi, nhưng mẹ sẽ hết giận thôi, mẹ sẽ đến đón tôi về. Tôi trấn an mình.

Đêm buông xuống. Chủ quán đi ra thấy tôi vẫn ngồi, ông giận dữ quay vào, lát sau trở ra cùng với cây chổi trên tay. Biết mình lại sắp sửa bị quật vào lưng, tôi bỏ chạy thật nhanh. Được một đoạn, ngoái lại thấy ông đã vào nhà, tôi đến bên cột điện ngồi đợi mẹ. Từ chỗ này nhìn lại quán rất rõ, nếu mẹ quay lại tôi sẽ thấy mẹ ngay.

Người đi ngoài đường đã vãn, khuya lắm rồi. Tôi hoang mang. Có lẽ nào mẹ quên đón tôi? Mẹ quên đường đến quán ăn? Hay mẹ bỏ tôi?... Bao câu hỏi đặt ra trong đầu, nhưng tôi vẫn ngồi đợi mẹ, tôi muốn được về nhà.

Ba ngày đã trôi qua… Mẹ không trở lại… Mẹ đã bỏ rơi tôi ư? Có lẽ nào?! Tôi là một chú chó ngoan. Tôi nghe lời mẹ, tôi biết giữ nhà, biết yêu thương mọi người. Vậy tại sao? Tại sao? Nước mắt tôi trảo ra vì buồn, vì nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ chị Cưng.

Có tiếng đì đùng ở đâu vọng lại. Tôi sợ quá! Từ ngày còn bé tôi đã sợ tiếng động lớn, nhất là mỗi khi trời mưa, tiếng đì đùng lại vang lên. Chị Cưng bảo đó là tiếng sấm. Một lúc sau mưa rào rào trút xuống. Tôi đành phải rời trụ điện, chạy đến nấp dưới mái hiên.

Vậy là rất lâu rồi, bao nhiêu ngày tôi không còn nhớ nữa, mẹ đã bỏ rơi tôi. Tôi vừa đói, vừa khát, vừa mệt. Đêm đến tôi không được ngủ, chỉ vạ vật dưới mái hiên. May mắn đêm nào chủ nhà không phát hiện, tôi thiếp đi được một chút. Còn không, họ thấy tôi là đuổi đi ngay. Từ ngày bị bỏ rơi, tôi thèm được một mái ấm biết bao! Tôi nhớ nhà, nhớ cái ổ của mình, nhớ mẹ, nhớ chị Cưng… Khổ cực gì tôi cũng chịu được, đói thì tôi lang thang tìm thức ăn thừa ai đó bỏ lại ở các quán ăn. Tôi chỉ sợ hai thứ trên đời là mưa và không có nước uống. Lần nào mưa tôi cũng sợ. Tìm được chỗ nấp nào người ta cũng phát hiện và đuổi tôi đi. Có đêm tôi lang thang ngoài mưa, rét run vì ướt sũng. Nước uống là thứ xa xỉ với tôi trong những ngày tôi không nhà không cửa. Hôm qua khát quá tôi đành đến bên cống rãnh, chỗ đó có một tấm đanh bị vỡ, nhìn xuống tôi thấy nước chảy ra. Nước đen ngòm và hôi rình, tôi nhắm mắt uống cho đỡ khát. Hôm sau bụng tôi quặn lên vì đau.

Một ngày tôi tìm được chỗ ngủ dưới gốc cây trong công viên. Đêm đó là đêm đầu tiên tôi ngủ ở công viên. Tình cờ tôi gặp một bạn cũng bị bỏ rơi như tôi, đang nằm thiêm thiếp vì đói. Chúng tôi nằm bên nhau và trò chuyện. Bạn còn nhỏ nên khóc suốt. Đêm đến, tôi thiu thiu ngủ, chợt nghe tiếng xe máy rú lên. Thức giấc tôi nhìn thấy hai người đàn ông cầm một cái gậy thật to xông về phía chúng tôi. Linh cảm có chuyện chẳng lành, chúng tôi bật dậy co chân chạy. Tôi chạy thật nhanh. Bạn tôi có lẽ vì mệt và đói lâu ngày... Không kịp nữa rồi! Tôi nghe một tiếng thét của bạn tôi sau khi cây gậy của người đàn ông giáng xuống. Bạn tôi gục xuống. Họ mang bạn tôi đi…

Đến bây giờ tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi tiếng thét của bạn tôi. Dạo này về đêm tôi lang thang đến chợ, chui xuống các quầy bán hàng nằm ngủ. Chợ sau một ngày đủ thứ mùi hôi, nhưng không sao, miễn là tôi an toàn. Bác bảo vệ chợ mỗi khi phát hiện lại đuổi tôi, bác lầm bầm «Bực mình mấy con chó hoang» Có hôm tức quá tôi cãi lại «Con không phải là chó hoang, con có nhà, có mẹ, mai mốt con sẽ được về nhà». Hình như bác không hiểu lời tôi, cứ đuổi tôi đi.

Chiều nay tôi lại lang thang ra công viên. Tôi hy vọng có ai đó bỏ lại một mẩu bánh mì. Tôi đói lắm rồi!

Từ xa tôi nhìn thấy một chị, nhỏ hơn chị Cưng của tôi ở nhà. Chị đi cùng một cô, có lẽ là mẹ chị. Chị cầm ổ bánh mì ăn ngon lành. Tôi mon men lại gần. Nhìn thấy tôi, chị ngừng ăn và bẻ từng mẩu bánh mì cho tôi, có cả những lát thịt thật ngon. Lâu rồi, tôi mới lại được ăn ngon như thế. Chị âu yếm nhìn tôi, bàn tay nhỏ xinh xoa nhè nhẹ lên đầu tôi. Tôi ngây ngất vì xúc động, tôi lại nhớ chị Cưng. Nằm gối đầu lên tay chị, tôi lim dim tận hưởng niềm hạnh phúc bất ngờ. Chị thì thầm «Về nhà với chị nha!» Ôi! Là thật hay mơ?! Tôi sẽ có một mái nhà, sẽ có một người mẹ, một người chị thứ hai ư? Hạnh phúc đến bất ngờ quá! Nước mắt tôi trào ra.

- Về thôi con! Tiếng người mẹ gọi chị

- Mẹ, con muốn mang em này về nuôi, nhìn thương quá! – Chị thầm thì với mẹ, đủ cho tôi nghe.

- Không, dứt khoát không! Người mẹ lớn giọng - Con thích nuôi, mẹ tìm con khác. Con này là chó hoang, mẹ không nuôi đâu!

Người mẹ bỏ đi, chị chạy theo, nói điều gì đó vào tai mẹ. Mẹ vẫn lắc đầu quầy quậy. Từ xa tôi nghe vẫn nghe văng vẳng hai tiếng «chó hoang». Tôi lao đến chỗ người mẹ, nhìn bà tha thiết:

- Con không phải là chó hoang. Con có mẹ, có nhà, có chị, chỉ là con bị bỏ rơi thôi!

Tôi càng lại gần, bà càng đi giật lùi. Có lẽ bà không hiểu tiếng tôi. Mặc kệ, tôi vẫn đi theo, nhìn bà chờ đợi. Lúc này tôi mới đau đớn một điều: Sao tôi hiểu được tiếng người, mà loài người lại không hiểu được tiếng tôi?

Bà bảo chị lên xe rồi chạy ào đi. Tôi nhìn theo, vậy là hết cơ hội. Tôi lại bơ vơ. Tuyệt vọng, tôi lại chạy theo và hét lên:

- Tôi có nhà, có mẹ. Đừng gọi tôi là chó hoang!

Nhưng họ đã đi xa rồi…

Lại một đêm… Đêm nay tôi quay trở lại quán ăn, chỗ mẹ đã bỏ tôi. Đêm đã khuya, chủ quán cũng ngủ rồi. Tôi nằm tạm dưới mái hiên và sẽ ra đi trước khi trời sáng. Tôi hy vọng. Dù rất mong manh, tôi vẫn hy vọng… Tôi ước sao một ngày nào mẹ nhớ đến tôi và quay trở lại đón tôi về. Nếu được gặp lại mẹ, tôi hứa với mẹ tôi sẽ ngoan hơn nữa, tôi sẽ ăn ít lại, tôi sẽ không rụng lông nữa, tôi sẽ…

Ôi! Tôi ước sao có một ngày mẹ chợt nhớ đến tôi…

Được gặp mẹ, tôi sẽ nói với mẹ rằng: Tôi không giận mẹ, dù mẹ từng bỏ rơi tôi. Tôi chỉ nhớ mẹ, nhớ nhà và nhớ chị Cưng thôi… Và hơn cả, tôi sợ. Tôi sợ những đêm mưa, sợ người ta đập chết mang đi, sợ những cơn khát khô cả cổ. Tôi sợ bị bỏ rơi, sợ hai tiếng chó hoang.

Tôi nằm đây, nhưng tôi không ngủ đâu. Tôi sẽ trông chừng và tôi hy vọng dù rất mong manh: Mẹ sẽ quay lại đón tôi về...

P/s: Thương tặng những chú chó bị bỏ rơi

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Tư 202410:55 SA(Xem: 125)
Còn tôi thì cứ ngồi đấy mà nhìn gã hiện diện trong nhà mình. Tôi hoàn toàn lúng túng với hai chữ đồng bào.
09 Tháng Tư 20249:24 SA(Xem: 329)
Mối tình dành riêng cho nàng mà tôi giữ miết ở trong lòng từ bao nhiêu năm,
02 Tháng Tư 202411:15 SA(Xem: 392)
Tôi thương Sài Gòn và thương cho chính mình, đã hư hao một chốn để về.
27 Tháng Ba 20243:59 CH(Xem: 391)
Đêm nay, có một người đàn bà ôm con bên hiên, thẫn thờ nhớ thương.
09 Tháng Ba 20244:34 CH(Xem: 597)
Người lính, ba lô trĩu vai, cắm cúi đi trong đêm.
04 Tháng Ba 202410:08 SA(Xem: 597)
Tôi gửi theo cái muỗng trả lại cho con gái tôi như lời hứa 27 năm về trước. Vật đó có thể thay cho sự có mặt của tôi không? Tôi không biết.
28 Tháng Hai 20249:43 SA(Xem: 442)
Ở nơi đâu mà núi chẳng cựa mình…
10 Tháng Hai 20248:41 SA(Xem: 867)
Vậy mà mùa xuân đã về rồi. Mùa xuân của những ngả đường cỏ non, của những ngày khởi đầu nhung lụa, của những đợt khói hương thơm ngát trong đêm Giao thừa,
27 Tháng Giêng 202410:13 SA(Xem: 715)
Dưới ánh trăng rực rỡ và đỏ như màu của máu ai, tôi thoáng thấy gương mặt em thảng thốt, vói theo cùng tiếng nhạc như một lời oán trách trăm năm.
15 Tháng Giêng 20248:59 SA(Xem: 873)
Sau mùa đông năm đó, nàng đã không quay lại KAUST.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17097)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12305)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19034)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9206)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8380)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 660)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 1037)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1213)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22504)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14042)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19216)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7930)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8850)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8521)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11100)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30753)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20839)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25548)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22934)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21772)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19826)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18077)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19285)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16946)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16134)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24539)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31988)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34952)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,