cửa đã khép rồi mời ở lại
đóng chặt tâm thần nén chặt hơi
trái khói bung xung vành tim hở
mạch vẫn nguyên khai một bộ đời
ví như vẫn còn hai con mắt*
một con nằm sau gáy thần phù
ngó sóng dập vùi cơn dâu bể
trời vẫn sanh cầm mây thuý du
cũng thể không còn chi đánh tráo
không em không anh không nụ cười
ta cùng nín lặng bưng huyên ảo
để chút hư huyền xin thổ ngơi
xin một niềm chuỗi đeo nghi ngại
ta có một thời không vẽ tranh
tự mầu sắc ốm cơn gai kẽm
nhọn mũi ghi tên hết ngọn ngành
và biển cứ chìm sông ngoi ngóp
để núi một mình đau thấu xương
ai mượn tuổi trời chia đất góp
mở cửa oan ương khép lại tuồng
tháng tư, 2011
*ý, Bùi Giáng - Trịnh Công Sơn
Gửi ý kiến của bạn