Buổi sáng đẫm nước
tôi ủ một tách trà không
uống không hết mưa trời
Ngày mới bắt đầu
đã nghĩ về đêm mất ngủ
Tôi đi mãi
từ chỗ con gà tới cái cối xay
một nghìn lẻ một năm mà chưa từng tới
Lũ vượn rừng hú dài trong óc
tiếng bầy đàn
kêu tên tôi nguyên thủy
Buổi sáng ướt ly trà không
thì đốt ngụm khói
cúng phông lông
di tích tôi bay
ra khỏi tôi rồi
Gửi ý kiến của bạn