Không là tổ chim, không là máng cỏ
Như hang thỏ rừng
Như cái bọng cây
Mùa Đông sắp về, trời thấp đầy mây
Chúng ta nghèo như loài thú hoang dã
Chúng ta nghèo như loài thú hoang dã
Những cọng rơm khô và những chiếc lá
Gia tài đơn sơ: những hạt dẻ tròn
Những quả dâu rừng đỏ như môi hôn
Cái xó tình yêu ở giữa thinh không
Chỉ có rừng biết, đời không ai biết
Cái xó rong rêu âm thầm cách biệt
Mà ta nhớ nhung như một Thiên Đường
Cái xó ấy hồn nhiên như cỏ lá
Tuy hoang sơ mà lộng lẫy cung đình
Dẫu đi kiếm cùng trời cuối ngả
Chẳng tìm đâu ra cái xó xinh xinh
Cái xó tình yêu nằm ngoài thời gian
Nên nhật nguyệt tìm hoài không thấy
Anh đem cỏ, xanh non và lộng lẫy
Trải cho em nằm ngủ giữa hoa vàng.
Anh, thiền sư ngồi ngắm nghía dung nhan
Trong mê muội, chợt thấy mình là Phật
Không kinh kệ nên vỗ tay mà hát
Khúc đồng dao như đứa trẻ lên mười
Em nằm mơ, thấy hoa mọc trên trời
Anh thì thấy hoa nằm dưới đất
Trong ngưng đọng thời gian ngây ngất
Anh quên anh và quên cả đất trời
Chỉ còn em trong cái xó tuyệt vời
Phút im lặng, hóa thân thành đá
Anh với em và bạt ngàn cây lá
Cùng thiên thu đọng lại giữa Vô Cùng
Gửi ý kiến của bạn