Ta về Đà Nẵng cùng nắng chói
Lấp lánh trên từng đoá hoàng trang
Chừng như hương cũng pha màu nắng
Trộn với lòng ai giữa sông Hàn
Như đã xa nhau từ lâu lắm
Em cười độ lượng buổi trùng lai
Mới hay dâu bể thành vô nghĩa
Gặp em ta vẫn giữ đời này
Chẳng có đêm dài bên trường mộng
Chẳng hẹn hò nhau ở đầu sông
Ta nghe máu chảy theo tình nước
Con cá nào đang lội ngược dòng
Nhà khách mênh mông hoa đăng lạnh
Bao năm nghe lại tiếng thùy dương
Biển xưa có khác giờ không nhỉ
Chỉ biết rằng ta gọi tiếng: em
Những cánh trang vàng như ánh sao
Đêm khuya nạm ngọc giữa vòm mây
Anh tìm trong dãy ngân hà đó
Chợt ngộ em là một áng mây
Mây của trời, em có riêng ta?
Hiểu nhau nhiều. bao nỗi gần xa
Làm sao giữ được người tri kỷ?
Thế gian đâu cảnh cách. chia. xa
Em bảo đừng buồn cứ yêu đi
Ngoài kia chim vỗ cánh thiên di
Nhưng anh vẫn thấy nhiều se sắt
Vì hồn đang tìm dấu chim bay
Khép cửa. nhân gian buồn muốn khóc
Cảm ơn em cho một lời khuyên
Nữa mai ta nhỡ về hai hướng
Thì hãy xem mình chẳng có duyên
Gửi ý kiến của bạn