Mặc niệm cho bài thơ
Cúi đầu nhìn thương thể
Bài thơ có lắm vết buồn
Chúng ta sẽ đi hành khất những dòng sông
Học cách yêu thương nguyên lành
Mọi thứ chẳng phải là màu xanh
Chúng ta sẽ học cách lắng sâu
Để miễn nhiễm sự đơn độc
Của đời sống này
Rồi chúng ta cũng tẩm liệm bình minh
Trước khi mặt trời rã bóng trong sương khói
Thế giới là một màu cô đơn trong suốt
Như là bóng đêm
Biết nói sao về cuộc đời này
Thực thể này
Thời gian này
Có thể mọi thứ chỉ là sự trú ngụ
Vốn dĩ
Chúng ta đã cầm cự cho bài thơ
Mùa đông này
Có lẽ nó không qua khỏi.
Gửi ý kiến của bạn