Khúc nguyện cầu cho những
linh hồn chiến binh nhớ mẹ.
CÁI BÓNG ĐÊM QUA
Đêm qua tôi đã mời cái bóng một điếu thuốc
Cái bóng buồn thiu dừng lại chỗ tôi nằm
Cái bóng hỏi thăm đường về với mẹ
Cái bóng xa nhà đã mấy mươi năm
Cái bóng bảo không dám về đơn vị
Vì đã tiêu khi đụng trận lần đầu
Cái bóng sợ như rất nhiều bóng khác
Nát thần hồn giờ không biết xác nằm đâu
Tôi hỏi bóng ở bên nào chiến tuyến ?
Bóng lặng thinh và chỉ đứng tần ngần
Mưa ngoài ngõ cứ như ai đang khóc
Cái bóng buồn y hệt bóng nhân dân...
Tôi không thể chỉ đường cho anh về với mẹ
Thôi thì ngồi xuống đây vấn điếu thuốc rê
Về Hà Tĩnh, Thái Bình hay Đồng Tháp...
Nếu không nhớ được nhà thì đâu cũng là quê...
Sáng nay dậy thấy lòng buồn rười rượi
Ra ngã ba đốt mấy nén hương trầm
Khấn Trời Phật có linh thiêng xin tiếp dẫn
Đưa hồn các chiến sỹ về nhà với mẹ từ tâm
Trong hương khói chuyến xe đò dừng lại
Có ai đó trên xe mỉm miệng cười thầm...
(TrD Kqđ)
Câu này đáng để tùy mọi người suy nghĩ... Tôi thì thấy tuyệt cú mèo! Câu này ắt không phải là "chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi." của nhà thơ Du Tử Lê...
Nhưng tôi thấy hay ngang ngửa!