P/s: Yah
ê mùa xuân tự nhiên tao mắc làm thơ
gọi tên mày cho có chút hình dung hoa hoét
ở chỗ tao ngồi đang trôi
tao lao vút trong khóe mắt người dữ tợn
như một vớ vẩn tinh vân tao khao khát bóng mặt trời
ở chỗ tao ngồi đang mùa đông mưa rơi
mưa nhăng nhẵng như lời nguyền chưa dứt khoát
nên tao không biết hướng phía nào để đợi
một hôm nắng lại chảy trên đầu
tao lụn bại nghe mình như đất đen
đẫm mấy triệu cơn mưa nhão bệt
muốn níu vài bước chân dẫm qua mình, loét nhoét
mà rã rời như nước mắt
những con người thầm vụng trong bóng tối
phía này chắc chắn là không có ánh mắt nào nhìn nhõi
chỉ có cái chết âm thầm dã dượi ôm nhau
lạnh
tao lạnh cóng từng tế bào óc não
tao đông cứng và líu lưỡi
câu nói tuốt ra như tiếng rên
khi hàm răng tao đánh nhau lịch kịch
và nổ vang đọng tiếng ù tai dưới trùng mưa khởi nghĩa
đòi lại những cánh rừng khe suối đồng ruộng bạt ngàn những thân người nâu đen lam lũ chớp mắt với mùa màng nhịp nhịp dưới trời lên bên bếp lửa thôn làng bếp đèn đô thị bếp quây quần gia phong nụ cười trẻ con và người già hom hem nhìn chúng tao bước đi trên con đường có bóng cây lịch duyệt
chúng tao muốn đi và cười đùa như bọn thú bình minh
xa xỉ
những ngày mùa luân hồi
sinh thành biết bao nhiêu phận người vui buồn thương ghét
cánh rừng nhân gian đầy chim muông bươm bướm và
những con ong vằn bụng hút mật tròn đầy
đôi khi tiếng máu chảy và gầm ghì giữa đêm thúc cơn đói vươn dài móng vuốt và hốt hoảng nhảy quanh trên đất đai
còn đọng những dấu chân đuổi vờn nhau náo động
tao uống máu nóng uống sương lạnh uống mật ngọt uống rượu cay
những giọt rượu chưng cất từ đã đời men sống
tao say tao ba hoa với điệu luân vũ bọn mùa
nhưng tụi mày đi không thèm ngoái lại
mùa xuân ư tao gọi tên mày vì tao đang ngồi giữa mùa đông và tao yêu mùa hè và tao lấn cấn với mùa thu tao chưa kịp kêu tên ngày tao biết yêu người lần thứ nhất
rồi không biết từ giữa mùa nào tao lộn mình ra như loài đỉa
để hét lên từng tràng căm ghét tao nhuộm đen những mối tình tao vứt hết kỷ niệm tao nhìn nàng
bằng ánh mắt của con bò chạy lụt
tao trôi vô vọng và không biết ngày mai mình mọc lên trên đất đai nào mặt trời nào soi vào mái tóc tao bết bát
tao nằm dài trên rãnh bùn non mùa đông và mắc làm thơ về mùa nào cũng được
ê mùa xuân đừng khiêu khích tao.
Gửi ý kiến của bạn