Một chiều xa ở Sông Mao
Chiều Sông Mao xanh trong mắt em
Trôi lãng đãng, nghiêng lòng phố chợ
Nghe váng vất, đắm chìm nỗi nhớ
Một chiều xưa đằm thắm dịu êm
Anh hình dung nơi đó có em
Thảng thốt đợi mùa xuân qua ngõ
Đồng rạ cuối mùa, chiều quẩn gió
Lá me rơi, ào ạt bên thềm
Tiếng còi tàu cuống quýt lần qua
Nhạt nhòa nắng, mắt người đưa tiễn
Ướt xanh trong bóng chiều xao xuyến
Mờ dần theo góc khuất sân ga
Từ nơi này rầm rập quân đi
Từng đoàn tàu, ngược lên phía bắc
Trong lốc bụi mùa xuân quánh đặc
Sóng sánh chiều, giăng mắc điều chi?
Chiều Sông Mao xanh trong như xưa
Chỉ có khác, cái nhìn ẩn khuất
Bao năm tháng, bến đời quăng quật
Chợt hồn nhiên, tiếng trẻ con cười...
Chợt hồn nhiên, ly rượu trên tay
Tiếng ai mời, đẩy đưa đồng vọng
Như tuổi hai mươi, lòng rợn sóng
Một chiều xa, lộng gió heo may...
Tuổi thơ trong mùa nắng hạn
Trăng mười bốn, buông lơi bãi vắng
Ngày hè trôi trong tiếng ve ngân
Mùa nắng hạn, thời gian ngưng lặng
Nắng vàng đâu? cỏ úa đầy sân
Tuổi thơ giờ không như xưa nữa
Cũng khẳng khiu trong gió trên đồng
Cánh đồng khát, nỗi niềm chan chứa
Trắng một màu, bạc thếch, mênh mông
Cánh diều đứt, treo ngang nỗi nhớ
Bập bùng bay, lả tả bến sông
Trống hoang hoác, phất phơ dây nhợ
Dòng sông khô, bức bối oi nồng
Nhặt phân bò, kéo lê bao nhựa
Tuổi thơ em, chia sớt cái nghèo
Của mẹ cha một đời chất chứa
Năm mất mùa, cây trái quắt queo
Trăng mười bốn, sáng màu cỏ úa
Sáng đồng xa, kỳ vọng vụ mùa
Năm mới, bớt nhọc nhằn trầy trụa
Dân nghèo, thôi may rủi, được thua...
Có một chiều xa
Em bước qua một cuộc tình buồn
Nghe mồ côi, đoạn đời đổ vỡ
Như sông xa nguồn gờn gợn lợ
Dập dềnh trôi trống vắng trắng suông
Mơ hồ rơi thảng thốt điều gì?
Bỗng òa vỡ chiều trong tiếng vọng
Dĩ vãng khép, ngượng ngùng mở đóng
Ru tình buồn gượng nhẹ bẵng đi
Gió chiều đi, bong vỡ xác xơ
Con nước đổ xuôi dòng quăn quíu
Chiếc xuồng câu dật dờ ngượng ngịu
Lặng lẽ trôi, bỏ bến xa bờ
Một chiều xa, ngày tháng quạnh hiu
Em tươi trẻ, òa cong vòng sống
Bóng nắng đưa, dập dềnh xao động
Mờ xa dần, váng vất cô liêu ...
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận