Té ra, kể cả thiền sư
Thăng trầm vẫn vậy, từ từ can qua
Mọi thứ vẫn như nó là
Mặc cho sai - đúng, chuyện ra, chuyện vào
Thử là một kẻ tào lao
Bỗng dưng hiểu được thế nào, thế nao
Tuy rằng giống lại khác nhau
Y như trong nét cười chau, là buồn
Thử là một trận mưa tuôn
Trút đi đúng lẽ nguồn cơn đất trời
Loài người bao chuyện sự đời
Vô thường nói tất, cần lời nào đâu
Thử làm một con sông sâu
Chảy đâu cần biết mai sau là gì
Chảy không một thoáng đa nghi
Nên rẽ nhánh nọ, hay vì dòng kia
Thử lên men như chai bia
Ủ lâu cũng chỉ ra tia bọt bèo
Để anh chàng khóc vì nghèo
Bỗng dưng sáng dậy trong veo tâm hồn
Thử không vướng chuyện kết hôn
Thấy như con chó cô đơn lạc bầy
Để thấy gánh nặng rất hay
Càng nặng càng thấy như mây trong lòng
Thử làm một kẻ lưu vong
Quê hương thất thểu ở trong nỗi buồn
Chiều nao nhìn cánh chuồn chuồn
Tự dưng xoá được biên cương cõi người
Để thấy gồm cả đất trời
Là quê hương chứ có rời xa đâu
Thử luôn như lúc ban đầu
Tuy nhiên nhiều thứ đến sau trong lòng
Thế là thấy rất là xong
Tự nhiên bao chuyện như không chuyện gì
Em ơi, cái ấy là chi
Cái chi bằng - cái tư nghì rỗng rang
Thử làm một kẻ rất sang
Hưởng cơn gió mát thổi ngang qua mình
Tính ra, trái đất thương mình
Nếu bật máy lạnh, phát sinh là tiền
Càng đi, càng thấy, càng hiền
Càng không nhận biết, lại liền thấy ra
Càng đi qua, càng đi qua…
Thấy ta mất hết lại là còn nhau
Dòng sống cạn mấy vẫn sâu
Như sông sâu mới có mầu mênh mang
Để câu hò nghe thênh thang
Thênh thang trong nỗi buồn ngang như đò
Buồn ngang như đang dặn dò
Xuôi đi là hết chuyện bờ đôi bên
Thử là dòng chảy nổi nênh
Dẫu thiền sư cũng lênh đênh trên dòng
Toạ định trên những long đong
Rốt cuộc cũng chỉ là trong cuộc đời
Bèo trôi, ơi hỡi bèo trôi
Sao ngồi trên những đã rồi mà qua
Vô tri sao lại nở hoa
Mà tôi biết rõ, vậy mà vô minh
Thử sống như cuộc phóng sinh
Nỗi buồn thức tỉnh thình lình thành vui
Thử là một kẻ mù đui
May ra trông thấy tối thui là đời
Dòng sống chảy dưới gầm trời
Kể bao nhiêu chuyện có lời nào đâu
Chỉ có ta với nỗi đau
Đặt tên cho những trước - sau - rời - về
Giả sử tỉnh trong cơn mê
Làm sao ai biết đang về là đi
Ôi đôi khi, ôi đôi khi
Làm đôi tất cả những gì xảy ra
*
Bài thơ viết cạnh ta bà
Nói sao cho hết can qua cõi người
Dòng sống nếu biết bật cười
Chắc rằng là lúc nói lời bão giông
Bài thơ viết giữa mùa đông
Mùa xuân cứ đến như không chuyện gì
Tạo vật hay là tư nghì
Là nhau, dẫu cũng chẳng gì là chung
Cuối cùng hình ảnh vào khung
Nhang khói quanh quẩn lung tung bàn thờ
Bài thơ như là vô bờ
Mà dòng sống cứ lặng lờ đôi bên
Cũng như có nhớ - có quên
Đúng - sai, đành tạm đặt tên trên đời
Hỏi sống chảy có rối bời
Có đau thương giống cõi người rối tung
Sống chảy không biết nhớ nhung
Trôi quên, là những hành tung của dòng
Gửi ý kiến của bạn