Hình chụp với chị sen, tại Hà Nam 2007 nhân một chuyến về thăm quê.
"...Phụ giúp cho bà mẹ và người chị trong việc săn sóc cho chú út là một chị sen, được mướn từ một làng trong “cốc” núi. Chị sen là một người nữ sơn phương (Tàu đọc là xa phang) chất phác, thân hình nẩy nở đúng mức hoặc hơi quá mức đối với một người con gái quê lối 17 tuổi, khi cái yếm màu nâu non bị đội căng lên chừng muốn nứt ra. Vào mùa nực, chị sen cởi áo cánh ngoài làm việc cho tiện chỉ còn chiếc yếm trần lưng và chiếc quần nái xắn cao tới bụng chân, trừ mặt chị với đôi má hồng rám nắng, còn tất cả từ cổ trở xuống lưng tới gót chân là một màu trắng sữa, thơm mát. Cô gái sơn phương này có thể là người nữ đầu tiên đã gây hứng cho chú út hàng ngày vì chị có bổn phận sáng rửa mặt, thay áo quần nếu chú út làm dơ trong ngày và chiều thì tắm gội cho chú, tối thay quần áo mới. Qua những giây phút bế ẵm, tắm rửa...chú út nhiều lúc phải ôm lấy đầu lấy cổ và ngay eo ếch êm đềm và chắc nịch của chị sen để tránh lao đao té ngã từ chiếc chậu thau bự mỗi khi chị kỳ cọ khắp châu thân ...(Trích: "Những ngày thơ ấu của Du Tử Lê" tác giả Lê Vương Ngọc)