"Một bài thơ cũ" do Lê Hoàng Tuấn Kiệt phụ trách
Ngày đầu nhảy xuống rừng An Lộc
Tuấn, Bé, Hùng, An đã giã từ...
Đành lấp hình hài, khắc dấu đá,
Quan tài cho bạn: chiếc poncho.
Cũng không còn kịp khóc hay buồn,
Pháo địch trên đầu chết chóc buông
Hơn sáu trăm người đang giáp trận
Lòng nào mà nói chuyện đau thương.
Đồi Gió trên cao địch khạc lửa,
Bạn ta khu trục rơi bên rừng.
Trong máy truyền tin địch chửi phá,
Trong lòng ta lửa cháy bừng bừng.
Nào lao qua trảng, vù qua trảng,
Chạy vút lên cao chiếm đỉnh đồi
Vừa bắn vừa gào, tung lựu đạn
Đáng gì cái mạng lúc đang chơi.
Chỉ hai trăm mét mà xa lắm,
Trảng trống đã rơi mấy chục rồi.
Trảng trống, đời ta nhiều trảng trống
Và nhiều cao địa núi sông ơi!
Nghỉ ngơi vài phút chờ hồi sức,
Tim đá bao phen đã hóa mềm,
Kéo xác, lao lên mà kéo xác,
Máu hòa với máu, máu tuôn thêm.
Chiều xuống, mưa ào, quân lặng lẽ,
Tiểu đoàn hai cánh bám cây leo,
Tiếng súng bỗng ào lên đỉnh Gió,
Đất trời muốn sập, tiếng quân reo.
Trong cơn mê hoảng tung hầm chạy
Địch gọi gào nhau: chúng đánh đêm!
Tội nghiệp cho ai vừa ngã gục,
Tay nắm cơm khô, há miệng thèm.
Ta cũng đói meo từ chập tối,
Khát - ngửa mặt ra hứng nước trời,
Gạo sấy quân còn chưa đụng đến
Nhúm bếp để lừa người đó thôi.
Bi đông nước mát đây, mời uống,
Đừng sợ rằng ta sẽ trả thù,
Khi trận chiến tàn khói lửa nguội
Đóa hoa dân tộc nở thiên thu.
Người lính miền Nam khi cầm súng,
Lịch sử rồng tiên đã thuộc lòng,
Đã biết thế nào là mã thượng,
Làm người đâu phải giết nhau không.
Đêm nay cùng đứng trên cao địa
Nhìn xuống phố khuya thật quá mừng;
Lòng ta với gió trên Đồi Gió
Chan hòa sông núi nỗi vui chung.
Ngày mai xuống núi, còn đi nữa
Theo gió đưa mây, đến tận cùng...
Nguyễn Phúc Sông Hương
-----
Nguyễn Phúc Sông Hương, sinh năm 1941, tại Huế.
Ông nguyên là Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng Sư Đoàn 18 BB (1972-1975 An
Lộc & Xuân Lộc)