Luôn nghĩ về Biên giới, nhất là trong những ngày tháng Hai...
* Thư gửi mẹ
Mẹ có thấy chúng con đứng đó
mắt ngước trời cao
gió gào đá khô thinh lặng
về đâu khi đất cũng là đêm?
chẳng thể nguôi quên
điều chưa trọn vẹn
chim rừng hỏi có muốn về với mẹ
chúng con đáp bằng máu ấm vẫn đang rơi
kiếp người sa mộc
lá rừng xanh áo con quên mặc
đồng đội thề
vuốt mắt chờ nhau
mẹ hãy nén đau
cất lời ru điều con chưa thấu hiểu
con sẽ theo gió về qua mái cũ liêu xiêu
con sẽ nép lòng mẹ
lòng chiều
khép giấc mòn phận đá.
* Lời cột mốc số 0
Hỏi con người:
- biên cương có nghĩa gì
khi xương máu tan vào sông núi?
người đáp:
- là ranh giới
muôn đời
lại hỏi:
- có chân lý khi trời xanh không đổi
khi lòng người chỉ biết rạch chia?
núi sông vuốt hơi thở dài chua chát:
- mỗi bước dời đánh mất gì không?
giữ biên cương có giữ được linh hồn?
chỉ hạt bụi trên thân ta biết rõ
dòng suối dưới chân ta đã ngỏ
những đoàn quân vĩnh viễn không về
gió biên thùy nhói cơn mê
chấp chới gọi nhau khói lửa
vừa chảy vừa tan
độc mộc in suối cạn
người ra đi tự xóa dấu chân mình
hòa bình không in trên giấy
hòa bình non bấy nhịp tim
hòa bình nghiêng nghiêng cánh mỏng
núi sông sừng sững thành đồng
đối thoại mông lung mưa bạc
hồn người ký thác bình minh.
* Tự vấn
Ngỏ cùng lau trắng
biên cương có còn trong nhịp đập chung
khi cột mốc sừng sững
vẫn hỏi nhau ranh giới nơi nào
vẫn đớn đau lẽ sống
người mang cung nỏ vào rừng dâng mình cho đất
người váy chàm người khèn réo rắt
người mủi lòng im thắt lời ru
sớm tối thung lũng mù
tự khắc thân mình - tiếng nấc
cúi đầu
gặp trong bao điều ngơ ngác
những tia mắt ngang trời mộc miên
những nấm mộ từ đèo dốc đội lên
tháng hai đau điếng
hương cháy vòng tuổi xuân xoáy biệt
vạt áo bay cỏ lạc chân mây
núi vẫn đợi đến cùng rồi tan chảy.
(Trích từ Bản thảo về Biên giới, Lữ Mai, 2025)
Gửi ý kiến của bạn