Du Xuân
sông truồng mình khoả nắng
mái chèo xiêu xiêu mưng hàng rong
con mắt nhìn dậy sóng
thâm thâm cánh đồng
một đôi cánh cò trắng trắng
nâu nâu cái dáng quê mình
một con đường
một quen
một lạ
em gần gần xa xa
du ta
ngày xuân bẻ ra một nửa
dành cho em cả hai phần
dòng sông
cánh đồng
con đường
và ta nữa…
rơi rụng hồn nhiên
thế là xuân
Thả Gió
ngày đông
nàng xuân mãi đỏng đảnh nơi đâu
chuyến tàu thống nhất hú hét nuốt trộng ngày
gió và gió
cành ngọc lan bên thềm run run hương cũ
năm ngón trắng thơm sâu từ đất
quanh đây cười nói lao xao
phong bao đỏ
ngậm vàng
năm mới chúc mừng năm mới
ta chợt thèm nghe giọng cười cũ, và
một phong bao gom hết muộn phiền
thả gió
mùng một tết
rã đông
những ký sinh cảm xúc
bật dậy
bay…
Đêm Then
sương đọng lời gì trên mái cọ
con mèo con quay lưng nằm nghe núi
gió dúng dắng ngoài thềm
đá nhọn rón rén chân đêm
tiếng khèn ai như vừa làm rơi viên sỏi nhỏ
then tính trở mình nhớ anh
bậc cấp nhà em lem lem ánh trăng mùa cạn
bậc cấp nhà em lem lem ánh trăng mùa cạn
sông Lèng vẽ một vòng ôm
em nhớ anh
nhớ anh
nhớ anh như nhớ lần chưa gặp
lối mòn quanh co hoa ngô hoa mận
từ Ba Bể thơm về
ngón tay em thì trắng
khăn mỏ quạ thì đen
giọng hát then tiếng đàn tính nụ cười anh
làm sao em giấu
hay là anh ơi
hay là anh ơi
tết này em tròn hai mươi tuổi
đừng bắt em nhớ anh nữa
được không?
Gửi ý kiến của bạn