NGUYỄN ĐỨC TÙNG - Vòng cẩm thạch

25 Tháng Mười 202512:43 CH(Xem: 291)
NGUYỄN ĐỨC TÙNG - Vòng cẩm thạch
Ghe tới, một người nói. Ghe tức là thuyền, tàu. Đây là chiếc thuyền rất lớn, lòng sâu, có sàn trần, chứa được vài chục đến trăm người, phía đuôi có cabin buồng lái, tài công ngồi bên trong. Nhìn từ xa trong đêm tối, trên mặt nước đen sẫm không trăng, chiếc ghe như quái vật khổng lồ, im lặng đứng chờ. Nó sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ vào lòng. Những chiếc xuồng taxi nhỏ mau chóng tấp vào bờ sông nước đen, rước người lên ghe lớn.

Một ngày, có một người trên thế gian.
Tôi có muốn để lại gì không?
Những vật không cần tới?

Những vật không cần tới là những vật không đem lại ích lợi nào cho đời sống tương lai.

Chai dầu bạc hà có con khỉ trắng ôm trái đào. Cuốn từ điển bỏ túi. Lương khô. Sợi dây chuyền vàng. Miếng sâm Đại Hàn mua trong chợ trời. Sơ mi cũ mua ở Nguyễn Huệ. Hòn sỏi trắng biển Quy Nhơn trên cửa sổ. Bánh mì kẹp thịt với sợi ngò thơm bến phà Mỹ Thuận. Ngón tay trỏ người đàn ông. Thứ khác, vô hình nhưng nặng trĩu. Chúng tôi bị ném từ sàn thuyền xuống đáy qua cái lỗ vuông hẹp. Trong lòng thuyền, tối mịt. Một triết gia nào đã nói: đừng chống lại bóng tối, vì không có bóng tối, bóng tối sinh ra từ tim ta. Tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng hét. Một trăm bốn mươi hay một trăm năm mươi linh hồn?

Nước đổ rào rào như mưa. Dưa hấu ném xuống, mọng nước, nhiều trái vỡ ra, thơm. Ruồi bay kín. Mọi người rơi xuống. Một đứa trẻ khóc thét, rồi im bặt, tôi liếc nhìn, mẹ nó kịp lấy tay bịt miệng con, bịt chặt, đứa bé vùng vẫy dữ dội. Khóc bị cấm trong suốt những ngày qua. Ngoài sông, gió mát lạnh, nhưng trong thuyền chật chội, hơi người nóng nực, mùi cá, mùi mắm, nước tiểu trẻ con. Ronald Reagan: người ta có thể nào yêu một đất nước mà không yêu những người dân trong đất nước ấy? Có thể nào tôi yêu tổ quốc mà không yêu đồng bào? Thuyền có sức chứa bốn mươi hay năm mươi người, đã chứa gấp ba hay bốn lần số đó, ép vào nhau như cá mòi, nhiều phụ nữ la ơi ới. Người ta ném xuống cho chúng tôi một cái thùng kim loại như thùng đạn. Phía trên có nắp, khoét lỗ tròn ở giữa. Tôi không biết là gì. Một người từ phía sau nói vọng ra, cái hố xí. Tôi nhìn vào nó, không hiểu sao bị ám ảnh bởi cái thùng sắt rỗng mà những ngày kế tiếp đây tôi sẽ sống với nó, vật lộn với nó. Một lúc sau người chủ thuyền đến. Đó là người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, da đen sẫm, hơi mập và lùn, người mà tôi đã gặp trong quán cà phê trong hẻm ngày nọ. Đi sau ông là hai người mặc quần áo màu xanh lá, cả hai đều đội mũ, một người còn trẻ, khuôn mặt đẹp trai, nghiêm nghị, một người lớn tuổi hơn, vẻ bình dân, vui tươi, ra vẻ chỉ huy của người kia. Người chủ ghe giới thiệu người lớn tuổi hơn, ông ta bước ra trước một bước.

Chào bà con.

Im lặng.

Bà con khỏe không?

Có vài tiếng lí nhí đáp lại. Hai chữ bà con thật hay, ngậm ngùi, nước mắt của lịch sử. Người nói quay ra phía sau, giới thiệu với bà con đây là người trực tiếp lo cho bà con đi từ đây ra biển. Ông chỉ vào người trẻ hơn. Anh này bước ra trước, cúi gập người gật đầu chào, cử chỉ hòa nhã, đúng mực. Người chỉ huy nói tiếp, bà con không phải lo lắng gì. Chúng tôi có thuyền đi trước bảo vệ. Rồi quay lại người trẻ hơn: đứa nào phá đám, cứ bắn. Người trẻ hơn gật đầu. Bà con có thắc mắc gì nữa không? Thưa ông, chuyến này có an toàn không ạ? Rất an toàn, người chỉ huy trả lời. Người chủ ghe nhận xét thêm: Dạ động cơ Kubota còn mới, chạy dầu diesel. Vị chỉ huy kết luận: Thời tiết tốt, bà con đi hai ngày là tới. Ông nhìn người chủ ghe. Người này quay lại nói nhỏ, người trẻ hơn lấy cái mũ cối xuống, trao cho ông. Chủ ghe lật ngửa cái mũ, cầm nó chậm chạp đi vòng quanh, dừng lại trước mặt mọi người, trước mặt từng người một. Ông nhắc đi nhắc lại, đây là tự nguyện, bà con người nào còn vàng bạc hay tiền mặt muốn tỏ lòng cám ơn các anh, xin bỏ vào đây. Sau khi đã nộp tiền và vàng cho chủ tàu, trước khi xuống bến, hai chúng tôi không còn nhiều tiền mặt. Mọi người lẳng lặng lục soát đồ đạc của mình, lấy hết tiền ra, có người dây chuyền, có người vòng vàng, mặt ngọc, những tài sản ít ỏi cuối cùng. Người chủ ghe đưa cái mũ đến trước mặt tôi, không nói gì. Tôi lưỡng lự. Tôi có linh tính những ngày sắp tới, tôi cần nhiều thứ để sống sót, cũng như những ngày trong trại giam. Chúng tôi là hai người cuối cùng. Người chủ thuyền đứng khom người trước mặt, kiên nhẫn nhưng cương quyết. Mọi người chờ đợi, im lặng. Tôi nhìn cái mũ, có vẻ khá nặng, trong ấy đã có nhiều vàng bạc tư trang. Tôi mang sợi dây chuyền nhỏ mảnh có chữ T hoa như nốt nhạc khóa Sol trên cổ. Tôi ngẫm nghĩ, tháo sợi dây chuyền ra. Sợi dây chuyền mẹ tôi sắm cho tôi, để sau này con dùng để phòng thân, bà nói. Tôi giữ gìn nó thật kỹ. Tôi ngước mặt lên, cái mũ cao hơi quá đầu, tôi cầm sợi dây chuyền trong tay, mùi kim loại, nhớ lời mẹ dặn, thả vào cái mũ. Liên Hương mang trên tay trái chiếc vòng cẩm thạch quý, lục bảo. Lúc nào nó cũng nằm ở đó, nhiều năm nay, xanh ngời trên cổ tay trắng muốt của nàng. Tôi tiếc lắm, nhưng Liên Hương lẳng lặng không nói gì, cố sức tháo nó ra, chật vật, rồi đưa cho tôi.

Tôi muốn có một đứa con với nàng.

Không.

Tôi cầm lấy cái vòng ngọc xanh lý, giữ trong tay thật lâu, lắng nghe mùi hương thơm ngát, mát rượi, làm cho nó ấm nóng lên, rồi thả nó xuống. Một lần ngồi trong bóng tối, bỗng có một vật hiện ra ở cuối phòng, sáng dần lên, mới đầu tôi tưởng là vầng trăng, nhưng cửa sổ đóng kín, không có đèn đóm gì, trong căn phòng tối tăm, ánh sáng ấy mới đầu le lói, về sau chiếu sáng, soi rõ vật dụng, tấm nệm tôi nằm ngủ trên sàn nhà, những miếng gạch mỏng, một chai rượu đã uống xong đứng trên bàn, cuốn sách, ngòi bút chì, tôi ngồi im kinh ngạc, không tin vào mắt mình. Vầng sáng ấy lóe lên một lúc rồi từ từ dịu lại, đổi màu từ trắng mờ qua xanh biếc. Đó là mười một năm về sau, trong căn phòng nhỏ ở New York. Đêm ấy, tôi nhìn thấy chiếc vòng cẩm thạch màu xanh lý đã cầm lên trong tay, thả xuống.

(Thuyền)
Nguyễn Đức Tùng
05 Tháng Mười Một 202510:42 SA(Xem: 29)
Ơn cha nghĩa mẹ công thầy/ Ở sao cho xứng phận này làm con.
05 Tháng Mười Một 202510:26 SA(Xem: 30)
Bây giờ thì cô Sương đã đem cô Huê qua Bỉ ở với cổ. Nghe ông Lân nói hai cô cháu rất “tâm đồng ý hợp.”
15 Tháng Mười 20251:15 CH(Xem: 338)
Bây giờ, tôi hiểu tại sao tôi đã nằm gác tay lên trán mà thở dài…
05 Tháng Mười 202511:37 SA(Xem: 444)
Bốn giờ chiều, phòng thay áo nữ của Bệnh viện Đại học y Nam California đông như hậu trường sân khấu thời trang.
30 Tháng Chín 20254:55 CH(Xem: 541)
Chúng ta đã đi quá xa cũng chỉ mong đến hồi được quay trở lại.
15 Tháng Chín 20259:58 SA(Xem: 439)
Tôi nhận ra không phải ta đi tìm tuổi thơ của mình mà tuổi thơ đi tìm ta, tìm và lay gọi.
05 Tháng Chín 20254:47 CH(Xem: 956)
Ngày ấy, lứa chúng tôi tồ lắm, đâu khôn ranh như lũ trẻ bây giờ.
25 Tháng Tám 202511:04 SA(Xem: 1128)
Tôi quen một người tình cờ trong một đợt sinh hoạt hè hay công tác hè lúc còn là sinh viên,
15 Tháng Tám 202510:38 SA(Xem: 1194)
Tất cả mọi chuyện trong đời mẹ đều sai.
05 Tháng Tám 20253:27 CH(Xem: 1005)
Nhâm thì tin là có duyên phận, bởi nhìn Hậu, Nhâm thấy thương như gặp ở kiếp nào, hồi nào...
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 13514)
Mừng sinh nhật 93 tuổi của nhà văn Doãn Quốc Sỹ
(Xem: 14505)
Võ Phiến là một trong những nhà văn hàng đầu của 20 năm VHNT miền Nam, giai đoạn 1954-1975.
(Xem: 12554)
ca khúc này, là một thứ kinh-nguyện-riêng của những người yêu nhau, bất hạnh. Trong số những người yêu nhau, bất hạnh, có anh C. của chúng tôi.
(Xem: 13209)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 23888)
Tôi, nhiều lần được thấy chị bước ra sân khấu, dịu dàng với nụ cười trẻ thơ, đứng giữa một Mai Hương, đằm thắm, một Kim Tước trầm, tịnh - - hợp ca, những ca khúc được coi là bất tử của nền tân nhạc Việt Nam, trên, dưới năm mươi năm
(Xem: 17686)
thưởng thức thơ Du Tử Lê để từ đó chúng ta cùng vươn tới cảm thông với ánh sáng, với hương thơm muôn đời của Chân-Thiện-Mỹ
(Xem: 6033)
Tên tuổi bác Lê, tôi biết đã lâu nhưng chả bao giờ nghĩ có thể, có dịp nào gặp, chứ đừng nói được trò chuyện, với một người mà mình hằng ngưỡng mộ.
(Xem: 562)
Đêm tưởng niệm thi sĩ Du Tử Lê được một nhóm bạn trẻ yêu thơ ông tự nguyện đứng ra tổ chức.
(Xem: 808)
Hạnh phúc cho những người có được để mà "cám ơn em, xin cảm ơn hạnh phúc này".
(Xem: 10620)
Hôm nay, một sáng nắng ấm, trời thu, Nam California, chúng tôi ngậm ngùi đưa tiễn một Nhà thơ.
(Xem: 21570)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 10423)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 12089)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 10327)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 14450)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 33797)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 22666)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 28526)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 25905)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 24821)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 22943)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 20249)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 21620)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 18894)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 17667)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 28264)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 35240)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 36675)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,