Đã lâu không nghe tiếng võng đưa
Cột kèo nghiến răng mùa bão
Mái lá gió tốc, lốc cuốn
Trong cơn căng gân
bấm chân chống đỡ
mồ hôi thấm áo, nhớ mồ hôi…
Lũ ống
bất thần đêm
xoay nghiêng làng bên suối
nghe tiếng khóc
còn nhận ra nụ cười hiền
Mùa đau
Vườn rau quá lứa
Quả bứa rụng úa
Không tay cầm
Trám chín trong kỳ ngâu ướt rượt
Mẹ về mường trời mây trắng
Anh đi xa mãi chân trời...
Mẹ đi lời ru vời vợi
Anh xa lời thương chơi vơi
Vườn xưa đi về hoang vắng
Lời ru
Tiếng võng
Còn neo!




