Buổi chiều lẳng lặng ra đi
Đi về nơi nào
Không ai biết
Máu anh đã đen vì cafe
Phổi anh chỉ còn là thuốc lá
Vậy mà anh nằm thật an yên
Không còn để ý
" vì sao thân anh run
Vì sao chân không vững"(1)
Nhưng tôi thì vẫn thống thiết kêu lên "vì sao và vì sao"(1)
Ngày 7 tháng 10
12:30 anh còn ngồi bên tôi
Giã từ bằng câu thường lệ- "mai nhé"
Nắng thu ấm áp tình
Trước ngõ vài bông xương rồng nở
Đón từng bước chân chậm rãi của chàng
Lê của tháng 10 ngày 7
Yêu thơ
Yêu họa
Hơn yêu chính mình
Những bài thơ tình luôn luôn ngọt
Những bài thơ thân phận đau đáu nỗi đau
Về đâu
Về đâu anh
Tháng 10 ngày 7
(1) thơ Du Tử Lê.




