Phải chăng trong chúng ta,
Dẫu đúng/sai, phải/trái, trắng/đen... Ai cũng phải đối mặt với những lựa, chọn.
Như tối qua, tôi đã chọn một khung giờ thật sớm, để ngủ
Với hy vọng mong manh, mình sẽ có một giấc ngủ thật dài
Dẫu biết đây là một lựa chọn xa xỉ
Trong thời đại hiện tại
Khi nguồn năng lượng của con người, bị vắt cạn kiệt,
Từng ngày, hay thậm chí, từng phút, từng giây.
Phải chăng trong chúng ta,
Dẫu đúng/sai, phải/trái, trắng/đen... Ai cũng phải đối mặt với những lựa, chọn.
Tôi chọn thức dậy trong buổi sáng bình yên.
Dẫu biết có vạn điều bất an đang chực chờ phía trước.
Tôi chọn bỏ quên chiếc áo ấm
Để cảm nhận trọn vẹn cơn gió đầu thu, lướt qua da thịt.
Như một sự nhắc nhở Tháng Mười lại trở về.
Một sự nhắc nhở vốn dĩ không cần thiết.
Nhất là những năm gần đây, dẫu có nhiều lựa chọn, tôi vẫn thấy mình lạc trong chốn tuyệt mù.
Phải chăng trong chúng ta,
Dẫu đúng/sai, phải/trái, trắng/đen... Ai cũng phải đối mặt với những lựa, chọn.
Tôi chọn, theo cách một tu sĩ, đi những bước khoan thai,
Để thấu hiểu vạn vật xung quanh, thấu hiểu sự nhiệm mầu từ lòng đất
Dẫu biết mỗi bước chân kia,
đều đưa ta trở về vòng tròn quẩn quanh của nỗi buồn bất biến.
Tôi chọn đón chào người đồng nghiệp bằng một nụ cười, rất khẽ
Với hy vọng anh sẽ hiểu được,
Tôi chẳng muốn trả lời câu hỏi tẻ nhạt của anh
“em khoẻ không, lớp học của em dạo này ra sao?”
Thôi thì mình gắng lịch sự, bằng một câu cụt ngủn
“Em vẫn ổn.”
Tôi chọn sự im lặng, để anh được kể.
Tôi chẳng hiểu anh đã nói điều gì,
Nhưng tôi cảm nhận được, rất rõ, sự thân quen của thanh âm, ánh mắt, nụ cười
Tôi ngắt lời anh (vì nghĩ mình nợ anh một câu cám ơn,
và cả một lời xin lỗi)
“Anh biết gì không Conor? Hôm nay là Ngày Giỗ!”
Anh rơi vào khoảng lặng
“Anh còn nhớ không? Ngày này năm xưa, cũng chính là anh, người đầu tiên nghe em thốt lên: “Conor ơi, vài giờ trước đây, Bố em đã ra đi vĩnh viễn!”
Tôi chợt nhận ra sự hoang mang (rất thân quen) trên khuôn mặt anh
Tôi khẽ cười…
Không sao đâu Conor!
Cám ơn anh đã nhận dạng nụ cười, mà tôi đã lựa chọn, để đáp trả mọi tai ương.
Cám ơn anh đã thấu hiểu nụ cười, mà tôi đã lựa chọn, trong ngày hôm nay, cũng như sáu năm về trước.
Phải chăng trong chúng ta,
Dẫu đúng/sai, phải/trái, trắng/đen... Ai cũng phải đối mặt với những lựa, chọn.
Sáng nay, sau nhiều ngày chọn chối từ những nhắc nhở,
Tôi kể cho Roll về giấc mơ của mình
Roll ơi, tối qua mẹ nằm mơ thấy Ông Ngoại trở về
Mắt Roll bừng sáng, trong veo
Mình đưa ông đi xem hòa nhạc.
Ông lên sân khấu, tràn ngập tiếng vỗ tay.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, ông vội vã bước đi, và vấp ngã.
Điều đáng nói là...
sao chẳng ai giúp đỡ.
Chỉ có mẹ, lao tới thật nhanh,
Mẹ ôm lấy ông, ông bật khóc.
Mẹ dỗ dành ông, xoa nhẹ lưng ông như dỗ dành anh Rock.
Cả hai mẹ con chọn sự im lặng,
Cả hai mẹ con khẽ nhếch miệng cười,
Vì từ lâu mình đã hứa với nhau, trong nhà này, chỉ mình Ông Ngoại được khóc.
Và mình sẽ sống giữa thực hư bằng một giấc mơ thuần khiết,
nha Roll…
Phải chăng trong chúng ta,
Dẫu đúng/sai, phải/trái, trắng/đen... Ai cũng phải đối mặt với những lựa, chọn.
Vậy mà, dù đứng trước bao nhiêu lựa chọn,
Bao nhiêu đổi thay,
Bao nhiêu tên gọi
Với Roll, mẹ, và tôi, một ngày đầu Tháng Mười, mãi mãi sẽ mang tên… NGÀY GIỖ!.
Cali, tháng 10/2025




