Đây là một trong những bài thơ tôi viết năm 2002, trước khi căn bệnh ung thư được phát hiện.
Tôi cho rằng thuộc tính của con vật biết suy nghĩ, con người, là cảm thức cô đơn.
Nhờ thuộc tính này, con người mới thấy được giá trị của những tình nghĩa, những êm ấm nhận được, hay đã mất đi trong đời mình.
Do đó, tuy nhan đề là “Chẳng lớn lao nào hơn cô đơn,” nhưng nội dung của bài thơ lại được xây dựng trên lòng biết ơn của tôi, trước tình yêu chân thật và, bền lâu mà tôi nhận được trong những năm tháng, đời mình.
Sự cảm ơn khởi đi từ những ngày tháng còn trong nôi, đi tới những khoảng thời gian xa cách, như một định mệnh…Tiến lần đến sự biết ơn thần thánh, biết ơn gió bão đời thường, biết ơn sách vở, hay chữ nghĩa của một đất nước. Và, cuối cùng là sự biết ơn những ngày đang sống.
Đây là một bài thơ với những liên tưởng, ẩn dụ (metaphor) và, hoán dụ (metonymy,) như những câu “cảm ơn ngực ấm nôi thương bạn - giọt lệ nuôi tình sâu kiếp sau”. Hoặc “cảm ơn chăn, gối cho mưa, nắng - quá khứ như người có tuổi tên. Hoặc nữa “cảm ơn sách vở nuôi em lớn - con chữ nuôi người trong giấc mơ” v.v…
Mới đây, một buổi sáng, đang ngồi với bạn, tôi nhận được điện thoại của Phú / Tỉnh từ
Nhân chép lại bài thơ cũ gửi cho Phú / Tỉnh, tôi cũng xin tặng những người yêu nhau, những lứa đôi càng lúc, càng cảm thấy ơn sâu và, nghĩa nặng với người yêu, người bạn đời của mình, (ngay cả khi hoàn cảnh đã đưa nhau tới chỗ phải chia tay.)
Nếu bạn thấy có những tương hợp với bài thơ nhỏ này thì, tôi nghĩ, bạn cũng có thể dùng nó, như một tấm thiệp đặc biệt, mang tính văn chương, gửi cho người thương yêu của bạn nhân sinh nhật, hoặc những thời điểm đáng ghi nhớ.
Trân trọng,
DTL.
chẳng lớn lao nào hơn cô đơn.!.
cảm ơn kỷ niệm nuôi em lớn
như bóng nuôi hình lúc thiếu nhau.
cảm ơn ngực ấm nôi thương bạn
giọt lệ nuôi tình sâu kiếp sau.
cảm ơn xa, vắng nuôi em lớn
như lá nuôi rừng thuở thiếu niên.
cảm ơn chăn, gối cho mưa, nắng
quá khứ như người có tuổi, tên.
cảm ơn định mệnh nuôi em lớn
hạt giống u tình kia: tự tâm .
cảm ơn lênh láng / đêm / da, thịt
những ngón tay thơm chọn lựa, mình.
cảm ơn thần thánh nuôi em lớn
như gió nuôi trời lúc bão lên.
cảm ơn núi nhắc sông xa, nhớ
chẳng lớn lao nào hơn cô đơn.
cảm ơn sách vở nuôi em lớn
con chữ nuôi người trong giấc mơ.
hồn nuối rưng rưng từng khối đá
tôi trầm mình trong em: đời sau.
cảm ơn hiện tại: không sau, trước.
Du Tử Lê
(2002)