em bây giờ đã
hết
những ngày trông thư xa
tôi từ lâu cũng
mất
những chiều về ven sông
ngó hoài con nước
muộn
hồn vật vờ bến xa
kè xưa bờ đá xám
mái
đỏ tường vôi nâu
nắng soi chân cầu gãy
đêm nào
mưa bay ngang
cảnh đời em khép vội
còn ai nghe giọng
tôi
nghêu ngao bài hát cũ
tuổi xuân treo ngọn cờ
từng
manh buồn rách rưới!
khi chúng ta
làm người
cửa thiên đường đã đóng
đời sống
sẽ còn gì
lúc cuộc tình cũng lụn.
ví thử em sống
đủ đời mình
chắc đã được bao ngày hạnh phúc
tôi
gian dối vì lòng tôi quá đỗi
thương xót mình nai lưng
tìm hạnh phúc
khi dây đời đã trói chặt hai tay.
bây giờ con nước
cũ
dắt mùa mưa đi xa
bây giờ bờ đá xám
có hồn
ai dật dờ.
ta sống rất tình
cờ
cớ sao buồn lúc chết?
ai cũng thế mà
thôi
kéo đời lên dốc đá
nhìn chưa rõ mặt mình
đã
mơ về cõi khác.
(1966)