Ngày ấy, vào những năm 90, tôi có ý tưởng muốn viết những bài nhạc ngắn. Tập thơ “Đi với về cũng một nghĩa như nhau” và “Nhìn nhau chợt thấy ra sông núi” của Du Tử Lê đến với tôi đúng vào dịp này. Tập thơ có những bài rất dài, và nhiều bài thật ngắn. Tôi say mê đọc hết hai tập thơ, và rồi chợt thấy những ao ước của tôi có thể thành hình từ những bài trong hai tập thơ này. Đặc biệt, tập thơ chứa rất nhiều những chữ nghĩa hay tuyệt trần, nằm rải rác trong nhiều bài thơ khác nhau. Tôi bèn có ý nghĩ làm sao thâu tóm được những chữ nghĩa tuyệt vời ấy vào trong một ca khúc thì thật là hạnh phúc. Tôi đã đọc và đọc, viết nháp , tẩy xóa, thay đổi, chuyển hóa, đủ đường, sao cho bài nhạc phải có ý nghĩa, giữ được chữ nghĩa và ý tưởng của bài thơ mà vẫn du dương đủ để nói lên tâm tư bài thơ qua âm điệu. Tôi đã ghép bài thơ “Chinh, mai khúc” vào với “Em hãy chỉ dùm tôi dăm cửa ngục” thành một ca khúc. Tôi tóm gọn ý hai bài thơ lại và đặt tên cho bài nhạc : “Hãy bảo tôi”. Sẵn hứng thú, tôi nối ba bài thơ khác lại , “Nghe độc tấu tây ban cầm với quỳnh sau khi được tin thánh nữ”, “trương khúc và chuyến bay về lax”, “như ta đã vì em mà phải chết” thành một ca khúc thứ hai. Tôi vẫn còn yêu những chữ nghĩa trong một bài thơ khác, mà tôi không bỏ chung vào ca khúc được, “Bàn chân nhớ đất còn khô nẻ môi nhớ tàn phai lệ nhớ mi” “Môi nhớ tàn phai” được ngắt ra làm tựa đề cho bài hát. Sau này thấy nhạc sĩ Đăng Khánh viết bài “Lệ buồn nhớ mi” thì thấy rằng hai câu thơ này của Du Tử Lê đã được rất nhiều người ngưỡng mộ. Viết được hai bài nhạc xong, tôi không giám làm tiếp nữa. Vẫn bâng khuâng tự hỏi, điều say mê điên rồ của tôi có làm các bậc thức giả cười chê hay không.
Nguyên Bích