hãy phủ lên mình ta
những con sóng bạc đầu
nghìn năm ra đi còn trở lại
hãy vỗ lên mình ta
những thân đá cọc còi
đã soi mòn nhẫn nhục
hạnh phúc ở trên cao
ta đào sâu dưới đáy
hãy vỗ lên đời ta
những ngày mưa lệ nhạt
những ngày thơ tối đen
sần sùi như bom đạn
hãy thở trên mặt ta
hỡi người tình ốm yếu
hãy dấu trong lòng ta
đôi bàn tay hệ lụy
đôi bàn tay gân xanh
đã giữ đời ta lại
đã xẻ đời ta ra
để làm mồi cho cá
hãy cuộn tròn trong ta
một thân đá nhọc nhằn
đã lì trơn khổ ải
hỡi người quá mong manh
khư khư tình chất ngất
hãy ngã trên mình ta
như mối sầu chín rục
tình như cơn bão lớn
đã mù lòa đám đông
hồn như bầy dã tràng
(nhưng chẳng hề xe cát)
sóng vỗ muôn nghìn năm
ném tình ta lên đỉnh
gió cuốn muôn nghìn năm
đưa ta về cõi khác
hãy đắp điếm đời ta
những con sóng bạc đầu
chính là em cao cả
đã nhận chìm xác ta
chính là em bát ngát
hạnh phúc không có chân
cách gì ta đuổi được
tình yêu không có cánh
làm sao ta bay theo
tất cả ở tim người
cõi hư vô thần thánh