gọi ai gió nổi bốn trời
chiếc nhau tôi lạnh phía đời bên kia
mẹ nằm lặng lẽ trong khuya
lắng nghe biển dội, lời thì thầm, quên
xương tàn một rúm chưa yên
cố lay lắt sống để đền lỗi con
vàng về trên rẫy xanh non
gọi tôi cát ẩm, bãi còn, sông trôi
vàng chan ấm mấy vai đồi
vẫn tôi xa lạ nhớ trời, đất, xưa
sầu già như những cơn mưa
ủng tôi bãi trũng lầy vừa vũng đau
đời trào xuống bút lao đao
xé tôi gan ruột máu nào đẫm tươi
đứng đi. tôi đó, nói cười
lúc quay lưng lại, tôi ngùi, ngậm tôi
kẻ nào lúc chết chưa vui ?
1980
Gửi ý kiến của bạn