Vào cuối năm 1976; tôi tình cờ gặp lại người bạn học trong một quán café nằm cạnh bãi biển Nha Trang; trên tay anh ta là cuốn thơ: "Đời Mãi Ở Phương Đông," của nhà thơ Du Tử Lê (người mà tôi biết tên qua bài thơ "Thú Tội" được viết năm 1957; năm ấy cũng là năm tôi chào đời.)
Sau vài câu chào hỏi; người bạn văn nghệ này có đề nghị tôi “lật ra bất cứ trang nào...” thì tôi và anh ta sẽ phổ bài thơ ấy thành ca khúc. Tôi đồng ý một cách liều lĩnh (vì thú thật rằng lúc ấy tôi chỉ biết đánh đàn “chập choạng” mà chưa hề biết đến một nốt nhạc là gì??! Cũng như con người biết “ú ớ” trước khi biết viết lên điều mình đang “ú ớ” vậy!?!) Tôi nhắm mắt và tay bắt đầu dở cuốn thơ...
Khi mở mắt ra, tôi thấy ngay cái tựa của bài thơ thật hấp dẫn, như có một ma lực nào hút lấy hồn tôi (lúc ấy; cả bây giờ và có lẽ luôn cả về sau...) Một bài thơ ngũ ngôn nằm gọn gàng dưới hàng chữ lớn VỀ TỪ VÔ VỌNG...
Chưa biết thế nào; tôi gật đầu ngay và vội chép bài thơ trên bao thuốc lá; mang về nhà...bắt đầu cho một cuộc phiêu lưu: ĐI TÌM GIAI ĐIỆU.
Ba ngày sau; chúng tôi gặp lại nhau tại quán café như đã hẹn trước (cùng với dăm bảy người bạn Vặn Nghệ mới-có-cũ-có.) Anh bạn tôi hát...Rồi tôi hát...
Các bạn tha hồ bàn tán; phê bình, chấm điểm...
Kết quả, anh bạn tôi thua, nên phải “khao” chúng tôi một chầu café như lời giao ước.
Từ ấy, bài hát theo tôi đi khắp nơi... Huế; Đà Nẵng; Nha Trang; Đà Lạt; Xuân Lộc; Saigòn; Sydney; Vancouver...Và...Và nay; bài thơ “tình cờ” được phổ nhạc này đã gặp lại chính chủ nhân của nó sau 22 năm (cũng trong một cuộc gặp gỡ “tình cờ” không kém...)
XIN TẠ ƠN Người bạn tên: NGHĨA.
XIN TẠ ƠN Người thi sĩ có tên: DU TỬ LÊ.
XIN TẠ ƠN bài thơ có cái tựa: VỀ TỪ VÔ VỌNG
Xin tạ ơn sự “ngẫu duyên” đầu đời, đã mở cho tôi một chân trời mới, cho những ca khúc về sau.
Một lần nữa; xin Tạ Ơn những ai đã; đang và sẽ ngồi để cùng lắng nghe:
“ngực ngậm lời trăm năm”
Và cũng để được trở về từ: NƠI VÔ VỌNG.
HOÀNG ĐÌNH BÌNH.