Lnđ: “Những dặm trường thi...” của nhà thơ Trường Đinh, hiện cư ngụ tại Anh quốc, gồm 31 đoạn, tổng cộng 310 câu. Đây là một tác phẩm thi ca đặc biệt, công phu của tác giả Trường Đinh. Ông là người đầu tiên vẽ chân dung họ Lê, bằng thơ. Nhưng, vì số trang sách giới hạn, nên Ban biên tập tuyển tập “Du Tử Lê / 50 năm” xin trích đăng từ đoạn thứ nhất, đến đoạn thứ mười một.
Tuy nhiên, nếu quý bạn đọc nào muốn có toàn bộ trường khúc “Những dặm trường thi: Chân dung Du Tử Lê,” thơ Trường Đinh, xin vui lòng liên lạc với Hội Văn Hóa Khoa Học Việt
Trân trọng.
1/31
linh hồn gõ cửa
bước lớn trổi dậy từ mộng đêm
tâm thức thu hình
những lộn ngã rung mình ảo biến
những ôm mơ cút bắt lượn vờn
chữ nghĩa đen treo trời mây gió
thanh âm nở đóa lòng
im lặng chuyển mình thét gọi
một lần
ngàn lần
như chưa từng thét gọi
ta nhìn ta, du tử lê
2/31
chim lạc đàn hoảng loạn
như sao sa
không chốn về
không nơi đến
khó chợt nhìn mặt mũi
trọn cuộc đời, ta đi tìm ta
trắng màu khiêu vũ
ở linh tri không chân tay
tâm hồn chắp cánh lướt bay
bỏ lại tất cả
tất cả nhỏ bé sau lưng
chỉ mong tạm lớn vóc hình
từ sỏi đá
trước cuộc mơ đang thay lá dị dung
3/31
thời gian vút thoáng ngoài sức tưởng
bình minh như phép lạ còn gắn bó
nấc thang chuyển lưu
hoàng hôn khơi sắc
họa hình như gió nhảy
động biến như mây bay
đôi con ngươi đối chọi vô hình
bằng sức đuối mình kềm chế
có hề chi vai trò nắn bóp ngữ tự
khi không đủ tự chủ bẻ mình theo dư điệu
văn chương một đời
nhịp sống cuối cùng như giấc mơ di chúc
4/31
mọi hoạt cử theo thú tính
tập quán đam mê
ta cười thét ta cuối cuộc chơi
như cá bung lưới nhện
mịt trùng khơi
biển mặn ngâm mình
ngọn sóng hào hùng lên cơn sốt
ta đại thọ kinh niên
trong đó mình không đủ sức hại mình
lớp sáng
lớp tối
vây quanh ở tầm tay
xa ngàn dặm
ta bay ta như lạc lõng chính mình
5/31
hoài công níu giữ
tưởng tượng có vẫn không
bóng trắng như tiếng đêm
im lặng chính mình bằng ồn náo
ta nhĩ mạch tâm tư
thấy như chim cổ thụ
cảm tính là sa mạc đại dương
mông mênh
xanh mướt
tiếng nhủ thầm như hư không chớp cánh
rũ mình vang động
ai ?
những ai ?
còn ai ?
trong bóng tối - ngoài ánh sáng
từ phía dưới ánh mặt trời đang thở phía sau
trả lời câu hỏi
một câu hỏi : “ta mãi hiện hữu hay chưa từng hiện hữu?”
không ai đoán biết kết quả
của dấu số lẻ lặng câm trả lời
bởi ngay trong chính mình
ta là ta còn đó như bay
6/31
cố định như di động
vẽ màu chân lý bởi tận cùng tri thức
đáy giếng cạn khô
ngay cả không gian không đất trú
tâm đắc chi điều gì không đắc ý
hãy lên tiếng gật gù
tự mãn nguyện u minh
trong nhà thờ hư danh của thánh nữ
nơi có linh hồn quỵ ngã
tất cả đang chuẩn bị đứng lên và bước tới
ta chiến thắng làm kẻ sau cùng
bởi quanh ta không một người chiến bại
7/31
chào thực tại
sức sống lương tri
ngữ ngôn là trò đắm đuối
ta hôm nay làm kẻ họa hình
bởi ngôn tự
vẫn là đóa mắt hoa cương
vây quanh ta ngàn năm từ khi biết thở
một lần cười những hạt bung rơi
ngôn ngữ đóa vạn thu
mãi còn trong ta vẫn ươm màu cổ lục
8/31
tròn đốm lửa
như khuôn đúc tàn tro
cho chút gì còn gởi lại
đốt nát tuổi thơ bằng bàn tay năm ngón
có ngón út quái sinh
già ủ rũ
lương tâm tiếc nuối
lạnh lòng mắt đen đang trừng rộ
như hoa bực nở
cơn linh hiển phù sinh
một ngày mai đã qua, ta gọi ta dị biến, ta nhìn ta ngữ
tịch
9/31
hoạt cảnh vỡ ngàn
trên màn sân khấu tái sanh
trăng rơi đom đóm nhỏ
cho tháng ngày lật ngược giòng trôi
phôi tàn
dạ khúc trắng toát hòa mình
vùng trũng nhĩ thanh âm
ôm bịt bùng lắng đọng
gọi mình đi hỡi chính mình
không tên
không tuổi
ở cuối đường là hư vô đầu ngõ
mãi đắm chìm một chút như mơ
tiếng sáo quê hương vẫn còn trên nỗi nhớ
ta bay ta, bay mãi trong thơ
10/31
mồ hôi đổ lửa
hạt như sương
cơn lạnh đầu mùa câm điếc
nước mắt mưa không thác lũ bằng nước mắt người
ta nhìn ta trơ trẽn
múa rối cho qua cơn say
biết là thơ
biết là mơ
linh tri cười hệch
những giấc đau trên nỗi niềm sông gió
có còn chăng trong bóng với hình ?
11/31
bài thơ tình yêu vẫn còn vang vang sóng
bài hát trăng em vẫn còn tiếp diễn trên con nước
đêm bộc lộ thai nhi
lại lần nữa xóa dần
lại thêm lần sinh khởi mới
cho tất cả lớn hình như một vĩ nhân
vĩ nhân của thời đại
chứng cứ trong đêm trắng ngữ ngôn
ta yêu em như một kẻ vô danh
cúi mặt
họa hình
và để lại trong dư vọng cuối
trái tim bất diệt vô hình
những làn trời trắng toát thênh thang em
(Trích từ 1/31 đến 11/31)
Trường Đinh