Chở người em điên trở về nhà trong tiếng kêu rắn rít
Con đường túa đầy những chiếc lưỡi khô
Tóc bạc nửa đời điên trắng nửa mái
Nghĩa lý chi mô điên cả lũ mất rồi!
Chú đừng càm ràm nữa hút hít cho vui
Tôi điên hơn chú nên mần thơ không kịp thở
Ảo thanh vắt ngang tháp Chiên Đàn
Ngày xưa chú và tôi hú điếc hết mây
Nhón gót chân mơ một đường bay ảo diệu
Em bé đứng khóc trên nấm mồ hoang
Ga Quán Rường vẫn còn treo lửng lơ tiếng hú
Gò bông lau và chú và tôi thót bụng hú theo
Hú và hú tiếng kêu rắn rít hòa âm
Những chiếc lưỡi khô mọc gai
Để giờ đây tôi rất ghiền tiếng hú
Còn chú thì ghiền điên một cõi điên kỳ bí kỳ cùng
Chú đừng càm ràm nữa hút hít cho vui
Thời ngạ quỷ súc sinh cười to một tiếng đi cho sướng…
6.2010
Gửi ý kiến của bạn