Mưa. Những hạt mưa đầu mùa về đêm làm nhớ lại những đêm mưa quê nhà. Những hạt mưa gieo xuống một mặt đất khô nẻ. Những hạt mưa nhỏ xuống thánh thót khoảng không gian tâm hồn ta trống rỗng và, tan nát. Yêu dấu. Mưa đã đem ta ra khỏi giấc ngủ chưa kịp thiếp, lắng. Yêu dấu, mưa đã thức giấc tâm hồn ta nửa đêm. Mưa. Mưa. Có kẻ nào sống lại ở trong ta. Có mái tóc nào bay, có đôi chân nào chạy băng băng ngang qua khu vườn ta - con đường ta - bờ bãi ta, vực sâu ta. Có một kẻ đã chết đi - đã chết rồi - sống lại. Em biết không. Có mái tóc sũng nước - có khuôn mặt sũng nước - có áo quần sũng nước. Ta ôm lấy khối nước. Ta thở bằng hơi mưa - ta cười bằng lượng nước tinh khiết tự trời cao đổ xuống. Hoàng Hà của Lý Bạch ở đâu? Ta không cần biết. Con sông của Herman Hesses ở đâu? Ta không cần biết. Có kẻ sống lại - có kẻ sống lại trong ta - đêm nay. Có kẻ làm ta sống lại. Ta hân hoan trong niềm khoái lạc đã tắt. Ta rùng mình. Ta nghe ướt một nơi nào đó trên thân thể ta. Ta rùng mình. Ta rùng mình. Ta ra khỏi giấc mơ. Ta bay vào giữa những hạt mưa. Những hạt mưa. Ta nhớ ra một phút trước. Ta mới ân ái với một bóng hình không thực. Ta ân ái với quá khứ. Ôi, yêu dấu - có kẻ nào không còn một chọn lựa nào khác hơn là ân ái với quá khứ? Quá khứ. Quá khứ. Quá khứ. Mưa. Mưa. Mưa. Có một đôi mắt nhìn ta - đôi mắt của mười năm cũ. Đôi mắt mưa - Đôi mắt suốt trong - đôi mắt thơ dại, đôi mắt một đời, một kiếp - ta riêng. Em. Yêu dấu - có kẻ cúi xuống nhìn ta nằm co quắp. Có kẻ vuốt ve ta, như mẹ già ta đã từng vuốt ve ta. Em. Yêu dấu - có một bàn tay kéo tấm chăn dưới chân đắp lên ngang ngực ta. Có kẻ cúi xuống thì thầm với ta. Mưa. Mưa. Bố. Mưa. Kìa. Bố. Mưa. Và ta ôm lấy khuôn mặt đó - thân thể quen thuộc đó - mùi hương quen thuộc đó. Mưa. Với mưa - yêu dấu. Ta đã ân ái với kẻ đó - với bóng hình, với quá khứ của ta. Ta ân ái, ta yêu đương cuồng nhiệt - ta rên siết với một bóng hình không thật. Một bóng ma. Bóng ma. Ma. Con ma quá khứ - con quỷ ban trưa (hiện thân của mơ ước đêm tối) - trong giấc ngủ chập chờn - giữa những khe hở của tỉnh, thức.
Mưa. Mưa. Đêm mưa đầu mùa - mùi cỏ đất nồng ngái xông lên - thốc vào khứu giác ta. Thức dậy. Thức ta dậy cùng một chiếc xe honda dames - cùng một chiếc PC. Cùng một chiếc xích lô - cùng một hàng cây - chiếc cầu - con đường cuối dốc một sân banh. Bức tường chạy hết một lối cũ. Mưa. Ôi mưa. Kỳ quái. Mưa. Ôi mưa, khốn nạn. Mưa bẩn thỉu. Mưa hoen ố tâm hồn ta - tự hào ta. Mưa. Ôi mưa nhớp nhúa - Mưa nhầy nhụa thân thể ta - trái tim ta.
Mưa. Trời, ơi mưa chó đẻ!
Mưa máu. Tắm đẫm ta. Tấm đẫm tuổi già ta. Mưa phẩn. Ròi bọ lúc nhúc, lầy nhầy một quá khứ ta. Mưa vén màn, dẫn lối. Ta thấy những ngọn dao đâm xuống giữa văn chương ta, tác phẩm ta. Yêu dấu. Em, ta chẳng thể phủ nhận những gì ta đã viết? Yêu dấu. Hãy dạy ta. Xóa bôi. Dạy ta lấp liếm, không còn một dấu vết dù nhạt mờ, rớt, sót giữa chúng ta.
Ta không giết được ta. Nhưng em. Yêu dấu làm được việc đó. Bởi vì em là linh hồn của những thành hình ấy. Còn đợi gì? Yêu dấu. Hãy xuống tay. Hãy công bố. Hãy ra mặt. Có nghĩa gì chút phấn mỏng giả tạo, che đậy phía ngoài xác thân nhớp nhúa. Mưa. Mưa. Ôi mưa. Đừng tìm đến ta. Mưa mưa. Ôi mưa. Đừng vuốt ve ta. Bàn tay mi đã bẩn. Thân thể mi đã lầy lụa vũng bùn. Mưa. Mưa. Ôi mưa. Đừng đến với ta. Đừng ân ái với ta. Mưa. Mưa. Ôi mưa. Đừng đến với ta. Đừng đến nữa. Đừng ta nữa. Một khi mắt mi đã không còn là của riêng ta. Đôi mắt đỏ cạch xục xạo chạy rông. Đêm nhai ngon, xục xạo thịt xương (mềm lắm) con ta. Đừng nhìn nữa. Đừng ta nữa. Mưa. Mưa. Đôi mắt đỏ cạch xục xạo, lừa đảo, đã nhuộm đen tâm hồn ta. Hãy chết. Chết đi. Hãy chết. Chết đi. Hỡi mưa. Hỡi ta. Hỡi đôi mắt đỏ cạch, thân thể cũ nhầy. Mái tóc nhớp, trái tim thú. Hãy chết, chết đi hỡi mưa. Nếu không giết được ta. Giết đi những đứa con đã có. Giết ngay. Đêm nay. Đừng bắt ta phải ân ái, một lần nào, thêm nữa.
Mưa. Kẻ sống lại trong ta. Mưa. Ta, sau cơn ân ái. Mưa. Kẻ sống lại và, giết ta không dấu vết.
8-83