Chương 1

10 Tháng Bảy 201012:00 SA(Xem: 5134)
Chương 1

“Nếu một người có một trăm, con chiên, mà một con chiên đi lạc, há người ấy lại không bỏ chín mươi chín con trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao?”

Mt. 18.42.

 

Lúc bước ra khỏi xe của chị Hảo, tôi choáng váng, lảo đảo như người say rượu. Cơn mưa chưa dứt hẳn. Tàng phượng dại giao nhau trên cao, làm thành chiếc vòm nõn xanh. Gió mang những sợi chỉ vô hình xâu đám lá run rẩy xen khẽ, đan kết chặt chẽ như cái kén lớn mà, tôi là con sâu nhỏ, bẩm sinh không biết cắn hầu tìm đường chui ra. Nằm trong kén như nằm trong khoảng chân không, tôi đâu biết người ta từng ví đời sống như một mặt nước và, mỗi con người là một viên sỏi, ném xuống. Tôi chưa từng là một viên sỏi, đã hẳn rồi! Hồi nào giờ tôi chỉ là chiếc lá, để bay cho tới một lúc, sự đưa đẩy của cuộc đời hay do sự xếp đặt của Chúa, tôi biết được cái cảm giác chóng mặt của sự gia tăng tốc độ cũng là một quyến rũ ghê gớm. Nó giống như hấp lực tự nhiên của trái đất. Điều quen thuộc tới mặc nhiên, khiến con người không cần thắc mắc sao ta lại đứng được trên mặt đất.

Sự quyến rũ vào cái chóng mặt xây xẩm của tốc độ, tôi không chỉ nghĩ thế. Tôi thực sự cảm thấy như thế. Kể từ lúc tôi nhấn mạnh ngòi bút cho mực chảy ra, thấy chữ ký mang tên mình, trên phần giấy trắng cuối lá đơn, xin cởi áo tu... ra khỏi nhà Dòng, tôi thực sự cảm thấy như thế. Rõ ràng, tôi đã rơi. Tôi đã rơi với một vận tốc được tính theo cấp số nhân, cấp số lũy thừa. Tôi không rơi với sức nặng của một viên sỏi mà sức nặng của một khối đá, như sức nặng của một cánh bướm so với con nhộng lúc còn trong kén.

Mỗi giây phút đi qua, khoảng trống trong tôi một rợn ngợp. Trọng lượng của thân thể tôi tăng trưởng cấp kỳ. Nó gia tăng mãi tới lúc tôi không còn cảm giác được cái vùn vụt lao xuống mà dường như tôi đã chính là sự rơi. Sự đánh mất mình, sự mất phân biệt giữa mình và mọi thứ quanh mình, là điều tôi chỉ mới nhận ra gần đây, sau những ngày mưa xầm xập. Những ngày mưa trắng lóa, bôi xóa không gian, bôi xóa trời đất, bôi xóa mọi dấu vết, kỷ niệm, rung động làm nên tôi. Những ngày mưa cậy tróc, dọc tuốt tôi, trần trụi tôi trước một tôi run sợ trong mắt nhìn nghiêm khắc của một tôi được đúc khuôn gấp nếp.

Khi cơn mưa dứt, trời đất hừng lên giữa lúc các xoáy nước cuồn cuộn đất đỏ, ào ạt chảy trôi, bật lộ ra những vạt cỏ, vạt đất tươi sáng tinh khôi như một tờ giấy mới. Tôi lại thấy nhen lên từ đó, một nhớ nhung mơ hồ, rất lạ. Nó không giống niềm nhớ nhung của đứa nhỏ lúc xa cha mẹ. Nó cũng không giống niềm thương nhớ của một người bạn xa một người bạn...

Cảm nhận này không có ở nơi tôi, ở tuổi dậy thì. Cảm nhận này, không có ở nơi tôi, ở những năm bước vào đời thiếu nữ. Nó chỉ thập thò, chỉ lấp ló đâu đó, kể từ lần gặp sau chót, người đàn ông tôi ngỡ sẽ mãi thấy như một người anh cả hay anh hai trong gia đình.

Bao nhiêu tháng sau, tôi còn thấy trong mỗi nhớ lại, một hòn than hồng nóng rẫy, cháy bỏng trên phần thịt da mà người đàn ông kia, đã liều lĩnh một cách hung tợn hôn lên và, tôi cũng đã ngỡ ngàng, (trong ngây ngất sung sướng) đón nhận. Bây giờ, trong mỗi nhớ lại, tôi vẫn gặp lại nguyên vẹn cảm giác rùng mình xấu hổ. Cái xấu hổ kỳ cục của kẻ không bao giờ nghĩ tới chuyện ăn vụng vậy mà lại bị bắt gặp, bị trông thấy như một kẻ chủ tâm ăn vụng, và cái rùng mình bởi không kịp biết sự nóng bỏng đến từ đôi môi của chàng hay khởi đi từ thịt da, từ khao khát thầm kín nơi mình.

Không cần ghi nhật ký, cũng chẳng cần ai nhắc lại tôi vẫn nhớ, đó là một cuối tuần đầu của mùa chay, Mẹ Bề Trên bảo tôi xuống phố mua cho nhà Dòng ít vật dụng cần thiết chuẩn bị cho ngày lễ trọng, tôi tới khu thương mại của người Việt Nam. Đậu xe xong, mới dợm bước thì thình lình người đàn ông mà tôi hằng nghĩ như một người anh trong gia đình, đứng chắn trước mặt. Tôi chỉ kịp nhận ra chàng cùng lúc với vòng tay chàng ôm chặt lấy tôi. Không biết bởi sự chi phối nào, từ đâu, tôi đứng chết trân, không một phản ứng. Toàn thân tôi tê liệt. Đôi tay tôi rũ ra. Đầu gối tôi muốn quỵ xuống. Tôi chỉ làm được một hành động duy nhất (nhưng hành động này lại không thể gọi là hành động phản kháng) là nhắm nghiền đôi mắt... Mùi đàn ông, nếu tôi không được phép gọi như vậy, lạ lẫm, mùi thuốc lá khét khét, như một thứ thuốc gây mê, làm tôi mềm nhũn. Như tôi nói, sự kiện xẩy tới quá nhanh, quá đột ngột, tới độ, lúc được chàng thả ra, tôi vẫn còn bàng hoàng, không biết, có phải sự thực chàng đã hôn tôi? Có phải, sự thực, đã có một người đàn ông ôm tôi trong tay? Có phải sự thực, một phần da thịt trên má tôi đã cọ sát với đôi môi tham lam, liều lĩnh của một người đàn ông? Hỏi lại vì kinh ngạc. Hỏi lại vì không hề tưởng tượng nổi một chuyện như thế, lại có thể xẩy đến cho tôi, trong một hoàn cảnh bất ngờ và công cộng như vậy. Hỏi là hỏi vậy thôi. Chứ sự thật, còn sờ sờ ra đó. Cảo đã và vẫn còn đứng đó. Nụ cười dưới đuôi mắt chàng đã ngúm tắt trong lúc nụ cười trên đôi môi tôi chưa kịp mở ra. Khuôn mặt chàng từ hồng chuyển nhanh sang xanh rồi xám. Tôi không nhìn thấy mặt mình. Tôi chỉ biết tất cả các mạch máu trong cơ thể tôi, dường đã chảy ngược. Tôi bưng ngực, cảm tưởng như trái tim đang thịch thịch đập tới muốn văng khỏi lồng ngực. Tôi quay vào xe ngay. Tôi không dám nhìn lại Cảo. Tôi bưng ngực. Rồi bưng mặt. Tôi gục xuống volant xe. Tôi muốn khóc. Muốn òa khóc. Nhưng đôi mắt tôi khô rang. Toàn thân tôi khô rang. Tôi chồi lên, chìm xuống trong hàng trăm đợt sóng dập vùi. Tôi ngợp trong cơn sốt hầm hập dữ dội. Cơn sốt theo tôi nhiều ngày sau. Cơn sốt khuấy đảo, hành hạ, dằn vặt tôi, cả những lúc tôi đi tìm lại mình trong nhà nguyện. Sau này, tôi hiểu, không phải lúc sự việc xẩy ra, mùi hơi đàn ông, mùi thuốc lá khét lẹt nơi Cảo, làm tôi mất khả năng tự vệ. Không phải vậy. Thành thật mà nói, chính là tôi, từ vô thức, tôi đã có chờ đợi, tôi đã có ý mong muốn điều đó xẩy ra, mà tôi không biết. Ít nữa, thì đó cũng là điều, nếu cực chẳng đã, phải xẩy tới, thì tôi cũng sẽ không cự tuyệt.

Sau này, những lúc quỳ gối trong nhà nguyện, tôi lần lần hiểu rằng, tôi đã thương Cảo, tôi đã, yêu Cảo lúc nào, tôi không hay. Việc nhìn Cảo như một người anh lớn trong gia đình, có lẽ, đó cũng chỉ là lớp sương mù là màn mưa mỏng manh, che dấu một sự thật rất tầm thường, rất thấp hèn, nhưng cũng rất người. Sự thật muôn đời của thân xác. Sự thật muôn đời của những rung động bản năng, thắp lên bởi những đụng chạm, cọ sát. Không biết tôi có ngụy biện chăng khi đã nghĩ rằng, ngay khi con rắn trong vườn địa đàng, không xúi bẩy, không dụ dỗ bà Eva thì cuối cùng, chính bà cũng sẽ tự tìm tới, tự là nạn nhân của chính mình, bởi trái cấm trước mặt kia. Cũng như tôi cho Chúa thật nhất, gần với con người nhất, khi ngài mặc khoác dạng người, là lúc Chúa run sợ trước linh cảm quân dữ sẽ tới bắt ngài. Lúc ngài bỏ các đồ đệ trong nhà, một mình bước ra ngoài trời, ngửa mặt, kêu Chúa Cha và hỏi Chúa Cha rằng tại sao Chúa Cha lại có thể bỏ ngài một mình với nỗi run sợ như thế?

Sau này, nhìn lại, tôi biết, ngay từ những gặp gỡ thứ nhất, lúc Cảo xuất hiện giữa nhà dòng, giữa chúng tôi, như một người anh lớn, như một con chiên lành của Chúa, tôi đã nhìn Cảo khác hơn một người anh. Khác hơn một người anh là gì? Chẳng biết nữa. Có thể, lúc nào, mỗi con chiên được Chúa thương mến, gọi tới dưới chân Ngài, cũng đi kèm những thử thách không ngừng, quyết liệt. Có thể Chúa đã mang Cảo đến gặp tôi trong cuộc hành trình mười bốn đoạn đường khổ giá. Mười bốn đoạn đường Chúa đã trải qua, đã đi trong thánh ý cứu chuộc tội tổ tông, cứu vớt chuộc tội cho con cái của ngài. Tôi không biết mình đã vượt qua được bao nhiêu đoạn đường khổ giá này. Tôi không bao giờ tự hỏi sau lưng tôi, có bao nhiêu đoạn đường đã được bỏ lại? Hay tôi vẫn chưa vượt khỏi đoạn đường thứ nhất? Điều đó, có còn quan trọng không? Còn ý nghĩa không? Còn được phép nhắc tới nữa hay không? Một khi trái tim tôi đã mù lòa. Một khi tâm hồn tôi đã ẩn nấp dưới tàng lá xum xuê của quỷ dữ.

Mới đầu, mỗi khi hình ảnh Cảo, tiếng cười, đôi mắt lúc nào cũng như cười, ngay cả chàng không hề cười, xuất hiện, lấp ló đâu đó, dù chỉ thoáng chốc trong đêm tối, giữa bữa ăn, trong lúc cầu nguyện... tôi đều gạt đi. Tôi dập tắt được nó một cách dễ dàng, như dập tắt điều xấu, xa, bôi xóa sạch sẽ sự cám dỗ của Sa tăng. Nhưng mỗi lần thêm gặp Cảo, mỗi lần thêm, tiếp xúc với Cảo, qua những ngày dài, dẫn các em đến làm việc cho nhà xuất bản kinh, sách của Cảo, tôi thấy một sự xóa bỏ một khó khăn hơn. Nó không còn dễ dàng như trước. Mỗi lần gặp gỡ, mỗi lần tiếp xúc thêm với Cảo, tiếng cười ròn rã của chàng, giọng nói nhanh, cao, dí dỏm của chàng, một ngân vang, lâu dài hơn trong tôi. Thời gian có hàm răng vô hình nhưng khỏe và tốt hơn răng loài chuột, gậm nhắm hình ảnh Sa Tăng để mỗi ngày tôi một thấy tình cảm của Cảo dành cho tôi không phải tình cảm của Sa Tăng (hay loại Sa Tăng dễ thương.) Cám dỗ, cứ tạm gọi như vậy, nếu có nơi Cảo, là một cám dỗ nhẹ nhàng, phớt thoảng nhưng chặt chẽ và bền bỉ. Đó là sự bền bỉ của những sợi dây cước làm thành những tấm lưới chịu đựng nổi nắng mưa, chịu đựng nổi sự ma chiết của thời gian với bao đợt sóng hưng phế. Có điều, thời gian chưa chứng thực bao nhiêu sự bền bỉ của tấm lưới cám dỗ thì tôi đã là người rơi hẫng, ngã chúi vào chiếc lưới êm ái mà oan trái này.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Bảy 2022(Xem: 4779)
23 Tháng Tư 2022(Xem: 16625)
23 Tháng Sáu 2021(Xem: 4179)
22 Tháng Sáu 2021(Xem: 3190)
22 Tháng Sáu 2021(Xem: 3764)
22 Tháng Sáu 2021(Xem: 2466)
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17100)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12305)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 19038)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9209)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8385)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 660)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 1038)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1213)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22508)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14047)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19220)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7931)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8853)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8521)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11102)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30759)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20840)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25552)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22938)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21775)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19828)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18080)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19290)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16950)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16136)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24543)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31994)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34954)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,