“Trong các ông, ai vô tội thì hãy ném đá trước hết người này đi.”
Jn. 8.7.
Khu chung cư, nhìn từ bên ngoài là một dẫy nhà hai tầng mầu xám nhạt, căng dài theo chiều ngang, ngó vào lòng đường. Đầu bên kia nối vào một khu thương mại của người Việt
Bước vào trong, chung cư có hình chữ “U” với một hồ tắm nằm giữa, được bao quanh bởi những bồn hoa đa số có mầu đậm của miền nhiệt đới. Để ngăn bớt ánh mắt tò mò soi bói của người qua đường, chủ nhân trồng một hàng liễu lùn, thành một bức tường thưa, ngay lối cửa chính. Nhờ hàng liễu lùn này mà hồ tắm bớt tênh hênh, trống trải. Buổi chiều khi Cảo đưa tôi tới coi, nhận phòng, hai đứa đứng với nhau bên một bồn cúc tía, Cảo nói “nếu bán được một bông hoa để nuôi một em bé đói ăn ở Việt Nam, anh sẵn sàng làm công việc ăn cắp”. Tôi hiểu chàng đang nhớ tới người vợ và hai đứa con mà chàng đã bỏ đi khi chúng còn rất bé. Tôi hiểu, từ lòng thương nhỏ hẹp là những người gần gụi, thiết thân nhất, lòng Cảo còn như một đóa hoa, tỏa tâm ra bốn phía.
Lời nói vô tình, có thể là dỡn chơi, vô tình của Cảo làm dềnh lên trong tôi niềm thương yêu chàng quặn sót. Đêm đó, nằm trên thảm, trong căn nhà còn gắt mùi sơn mới, tôi cầm tay Cảo đặt lên ngực mình. Không biết Cảo có hiểu cử chỉ bất ứng của tôi mang một ý nghĩa rất trong sáng, rất thánh thiện không? Có thể Cảo hiểu lầm. Có thể Cảo không đọc thấu những phần kín khuất nhất của tâm hồn tôi. Nhưng có sao. Chả sao hết. Hãy yêu thương một người với tất cả thiếu sót của họ. Và, tôi cũng chỉ mong chàng thương yêu tôi như vậy.
Bàn tay Cảo im lặng lên xuống theo nhịp thở cảm được từ lồng ngực tôi nhấp nhô. Lát sau Cảo bảo:
“Hình như tim Thiện đập mạnh?”
Tôi gật đầu.
“Tại sao?”
“Tại Thiện đang hạnh phúc”.
Cảo trở người. Chàng rút tay về, nằm nghiêng ngó vào mặt tôi. Lưng chàng quay ra ngoài ban công. Ngọn đèn cao từ nơi này bị tấm lưng chàng chặn bớt một phần ánh sáng. Tôi thấy trong đôi mắt Cảo những vùng tối thẳm và có dễ vì vậy mà mắt Cảo sâu và buồn bã hơn.
“Giá chúng ta cứ được nằm với nhau mãi mãi thế này nhỉ?”
Tôi nói cùng tiếng thở dài không nén được.
Hình như hạnh phúc là mặt khác của sự biếng nhác.
Cảo rít một hơi thuốc dài. Đốm lửa soi khuôn mặt chàng xương xẩu. Đôi gò má chàng nhô cao. Cục xương yết hầu mà người ta gọi là cục adam lên xuống. Tôi nghĩ Cảo đang nuốt trỏng một nỗi buồn hay một niềm vui nào đó. E nhiều phần là nỗi buồn hay một niềm vui nào đó. E nhiều phần là nỗi buồn.
Cùng với những đợt khói thuốc vươn lên lưng chừng chưa chạm tới trần nhà đã tan, là tiếng nói của tôi. Nó cũng vang lên lưng chừng rồi rơi hẫng trong niềm thinh lặng mang nhiều ý nghĩa bất trắc. Lâu lâu tiếng nước tát toét lên bờ bởi những chiếc xe chạy dưới thấp, lọt qua khe cửa, hắt từng bụm hơi nước tưởng tượng vào chỗ nằm. Tôi không muốn nghĩ, rồi đời sống tôi sẽ ra sao những ngày tới. Đời sống, có dễ không có một danh từ nào đẹp đẽ, quyến rũ ta hơn và cũng không có một danh từ nào gợi lên nhiều buồn bã hơn.
Cảo vẫn nằm nghiêng. Chàng đưa tay nghịch những lọn tóc rối trên ngực tôi. Chàng bảo:
“Thiện hông nói nữa đi. Anh đang lắng nghe đây”.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
“Nói gì cơ anh?”
“Bất cứ một điều gì”.
Tôi cũng xoay người nằm nghiêng lại để được nhìn Cảo rõ hơn.
“Thiện tưởng Thiện đã nói với anh rồi chứ.”
Mắt Cảo tròn xoe. Trong bóng tối nhờ nhợ, tôi thấy được mi mắt trái của chàng giật giật.
“Hồi nào?”
“Lúc nay”.
Tôi đáp với nụ cười chọc ghẹo.
Cảo nghiêm sắc mặt, ra chiều suy nghĩ.
Chả cách gì Cảo đoán được đâu, tôi bằng lòng với ý nghĩ của mình.
Cảo loay hoay, nửa muốn nằm lại nửa muốn xấp mình xuống. Tôi thấy ngón tay chàng đập đập nhẹ nhẹ trên mẩu thuốc đã ngúm tắt. Đó là dấu hiệu mỗi khi Cảo suy nghĩ lao lung?
Khuôn mặt Cảo rất trẻ thơ những lúc chàng chọc rỡn nhưng lại già cỗi lúc khác. Những nếp nhăn kéo từng hàng trên trán và lờ mờ những vết kẻ dọc tựa những vết sẹo mỏng trên đôi má và nơi hai cánh mũi chàng. Tôi không đành lòng, bắt chàng chờ đợi. Tôi hỏi:
“Anh chịu thua Thiện đi. Chịu thua thì Thiện sẽ “bật mí” cho anh biết”.
Cảo lắc đầu. Tôi biết chàng rất bướng bỉnh. Chỉ cần thấy cái trán “dồ” của cháng không thôi, cũng đã đủ nói lên cái tính khí ngang như cua bò của chàng rồi.
“Chưa gì mà Thiện vội vậy. Có thua cũng phải từ từ chứ. Chiến thắng mau lẹ là chiến thắng kém vinh quang. Ô kê không Ma Soeur?”
Từ ngày được phép của tòa án giáo hội địa phương, cho phép trở lại đời, tôi rất ngượng mỗi khi nghe Cảo gọi bằng hai chữ ma soeur. Tôi chẳng còn là ma soeur, cũng chẳng là ma soeur của chàng hay bất cứ ai, dù chỉ thêm một ngày. Tôi chỉ còn là Thiện. NhỏThiện mau nước mắt, nhỏ Thiện hay hờn, ưa dỗi của chàng mà thôi.
“Í anh. Thiện không thích anh gọi Thiện như vậy nữa đâu nha. Giờ Thiện chỉ là Thiện, Thiện mình ên không thôi. Anh nhớ nha. Anh Cảo”.
Cảo gật đầu lia lịa. Chàng có tính mà sau này, tiếp xúc nhiều mới thất rõ và tôi rất thích đó là tính nhận lỗi rất mau lẹ. Chả biết Cảo có thực tình nhận lỗi hay chỉ nhận vội cho nó xong chuyện... khó mà biết được. Dù sao, sự mau mắn của chàng cũng làm tôi vui hơn. Nó cho tôi cảm tưởng tôi đang được chiều chuộng, đang được nâng niu, đang được mặc sức mà nhõng nhẽo.
Đêm xuống sâu trên con đường thưa thớt đèn. Tiếng giầy, tiếng khua động nơi ổ khóa, rồi tiếng kẹt cửa, tiếng mở nước, chốc chốc vang lên, ở hai bên hàng xóm. Những tiếng động thật xa lạ, thật mới mẻ với tôi. Những tiếng động làm lấp lánh thêm nỗi cô đơn, bất trắc của mình. Tôi nói Cảo đừng về. Cảo hãy ở lại với tôi đêm nay. Đêm nay, một mình trong căn nhà lạ, tôi sợ lắm. Tôi chưa từng ngủ một mình giữa một căn nhà trống trải, hoang vu như thế này bao giờ. Cảo nói, Cảo cũng thấy thế. Cảo cũng muốn ở lại, nếu có lời yêu cầu của tôi. “Còn nếu không?” Tôi hỏi. Cảo đáp nhanh “thì Thiện ở một mình với con... ma bự của Thiện.” Tôi rùng mình. May quá, nếu mình không chịu nói, chắc Cảo đi mất tiêu, tôi nghĩ.
Gió mỗi lúc một thổi gắt như thể trong không gian mới có một cuộc rượt đuổi ghê gớm giữa những con lốc thi nhau mọc thêm rất nhiều chân. Tôi nghe tiếng oằn mình của những gốc cây nhãn non, tiếng vi vu của mấy gốc liễu lùn nơi hồ tắm. Tiếng lá rì rào, lâu lâu lại biến tan đi, nhường chỗ cho tiếng hú âm u, lồng lộng, tuồng những con gió đã đuổi kịp nhau và đang diễn ra một trường chiến đấu sinh tử.
Dù có Cảo bên cạnh, mỗi lúc, tôi một thấy mình bé nhỏ và vô nghĩa hơn giữa những niềm bí ẩn muôn đời không rọi thấu của thiên nhiên và cái nghĩa thường hằng, vĩnh cửu của thời gian. Tôi tự hỏi thượng đế sinh ra con người để làm chi, không lẽ chỉ vì nhu cầu cần người thờ phượng? Rồi tôi nữa, liệu tôi có làm được điều gì tốt đẹp cho cha mẹ, cho các em, cho những người chung quanh, nhất là sự kỳ vọng nơi Mẹ Bề Trên? Tôi bỗng thấy thèm làn hơi nóng từ tay Cảo truyền qua. Như lần nắm tay thứ nhất, khi Cảo xòe bàn tay trên bàn trong một tiệm ăn của Mỹ. Tượng Chúa trên thập tự giá, nằm gọn trong lòng tay chàng. Sợi dây chuyền, như một ước nguyện đời kiếp (phải thế không Cảo) tôi đã đeo trên người từ đêm thứ nhất đó. Cảo nhỏm người búng mẩu thuốc bay về phía cửa mở vào ban công. Chàng quay lại. Đôi mắt chàng thấp trên tôi. Tôi nghe được hơi thở đều, rất đều của chàng. Mùi đàn ông, ngái ngái, mùi thuốc lá gắt gắt, phả trên tôi như một lớp sương mù thật mỏng. Tôi nhắm mắt, buông lơi trí óc. Tôi không muốn nghĩ ngợi, không muốn gì nữa. Tôi đang là con bò trong chuồng, lười lĩnh nhai lại đám cỏ tươi dành cất từ trước.
“Thiện”.
Tôi mở mắt vì mơ hồ nghe tiếng gọi của chàng.
“Thiện đang nghĩ gì vậy?”
Đúng rồi, Cảo gọi.
“Đâu có. Thiện có nghĩ gì đâu nào.”
Chàng lắc đầu:
“Có mà.”
“Hồi nào, anh?”
“Mới xong.”
Tôi trộm nghĩ tại sao Cảo nói vậy kìa. Nãy giờ tôi có nghĩ gì đâu kìa.
Chắc mặt tôi nó nghệt ra, nếu không giống con mèo ăn trộm bột thì nó cũng tức cười lắm nên Cảo dịu giọng. Chàng kể:
“Hồi nãy, anh trông thấy rất nhiều... mây trong mắt Thiện.”
Tôi hiểu Cảo không muốn câu chuyện giữa chúng tôi trở thành trầm trọng. Vịn vào câu nói của chàng, tôi liến thoắng ngay:
“A. Thiện biết rồi. Chắc tại Thiện nằm quay ra cửa. Nên mây nó mượn mắt Thiện làm “bãi chiến trường” bay tùm lum chứ gì?”
Cảo bật cười:
“Ờ há. Thiện bắt đầu biết xạo rồi há”.
Cảo mắng cùng lúc với bàn tay vòng qua vai tôi. Chàng kéo tôi từ từ ngã về phía chàng. Tôi để mình lăn theo chiều kéo của tay Cảo. Vùng ngực Cảo có lẽ là vùng mang nhiều “mùi chàng” nhất. Tôi lại nhắm mắt. Lần này tôi nhắm mắt vì ngợp và ngộp. Tôi thấy rõ ràng mình đang bị ngộp thở, bởi ở đâu, chỗ nào cũng là mùi của Cảo hết.
Rất thánh thiện, đêm đó, tôi ngủ quên trên ngực Cảo. Sáng ra chàng lêu lêu mắc cở, có người ham ngủ... Tôi xấu hổ muốn trốn luôn trong phòng tắm.