"Đức Jêsu nói: Ta cũng không xử tội ngươi đâu! Đi đi! Và từ nay đừng phạm lỗi nữa.”
Jn. 8.11.
Tôi đã được thói quen dậy thật sớm, lúc trời còn tối mờ mịt, pha cho Cảo ly cà phê, dọn sẵn cho chàng một bữa ăn sáng. Khổ nỗi tôi không biết nấu ăn. Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa hề vào bếp. Bữa ăn sáng nào tôi dọn ra cho chàng cũng chỉ là vài cái trứng ốp la hay mấy miếng bánh mì nướng ăn với bơ hoặc mứt. Đã ba tháng trôi qua, chưa một lần tôi nghe Cảo kêu ca, than phiền hay khó chịu. Những đêm ngủ lại, Cảo trải một tấm chăn mỏng lên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách. Chàng ngủ một mạch ngon lành, tới sáng. Luôn luôn chàng ngủ trước tôi, ngay sau khi tôi gấp sách, vào phòng và nói “ngủ nha anh!”, người trằn trọc, khó ngủ lại chính là tôi, chứ không phải Cảo.
Những đêm Cảo về nhà riêng, tôi không ngủ được. Tôi trăn trở, tôi lăn lộn tới sáng. Nỗi quạnh vắng, niềm nhung nhớ trong cảm phục, trong thương yêu chàng như những ngày mưa tầm tã, như những trận bão không ngớt thổi qua tâm hồn tôi trống trãi, ướt sũng. Sự xa cách, những vắng mặt, làm người ta thấy rõ lòng mình. Quả thật là như vậy. Những đêm không có Cảo, tôi nhìn thấy lòng thương yêu Cảo trong tôi ngùn ngụt lửa. Tôi thấy rõ tôi cần Cảo. Tôi thấy rõ, Cảo bắt đầu là tất cả lẽ sống của đời tôi. Bao đêm tôi nói một mình. Tôi nói thành tiếng. I need you. I love you. Cảo.
Những đêm không có Cảo, luôn luôn tôi có cái quyết định táo tợn, rất mãnh liệt, rất dứt khoát, đó là ngày mai, khi gặp Cảo, câu đầu tiên tôi phải nói với chàng sẽ là câu “Cảo ơi! Thiện yêu anh! Đừng đi nữa. Hãy ở lại với Thiện. Đừng bỏ Thiện, dù chỉ thêm một đêm, trong căn nhà này!” Nhưng cái quả quyết, cái thề hứa, cái can đảm tưởng có thể xô ngã cả một trái núi, đánh sập cả một tòa building ở trong tôi, lại tan biến ngay khi thấy Cảo. Tôi không hiểu mình ra sao. Tôi không hiểu cái nguyên nhân thầm kín, cái lý do bí mật nào đã bắt tôi phải im lặng quên tiệt hay im lặng trong nỗi sợ hãi.
Dọn xong bữa ăn sáng, tôi rón rén bước lại gần chiếc ghế sofa, lay Cảo dậy. Tôi gọi sẽ. Rất sẽ. “Cảo. Dậy thôi Cảo. Sáng rồi!” Lần nào gọi đánh thức Cảo tôi cũng có cái cảm giác mâu thuẩn kinh khủng. Một mặt tôi muốn Cảo dậy ngay để còn kịp ăn sáng, kịp ngồi chơi với tôi ít phút trước khi tôi đi học. Mặt khác, nhìn Cảo say mê mệt trong giấc ngủ, tôi lại thấy không nỡ. Tôi lại mong tiếng gọi tôi đủ khẽ để chàng đừng nghe thấy, đừng tỉnh giấc. Tôi muốn chàng được ngủ thêm, được tiếp tục giấc mơ của chàng. Cái giấc mơ mà tôi luôn luôn đinh ninh, có tôi trong đó. Lần này, cũng vậy. Tôi tiếp tục gọi. Tôi gọi nữa. Tiếng gọi của tôi lúc nhạt, lúc rõ. Cảo vẫn thiêm thiếp. Tôi ngồi bên mép ghế. Cả khuôn mặt hồn nhiên, vô tư của chàng bỗng nhăn lại tựa chàng vừa mơ thấy một điều gì ghê khiếp. Tôi nghe lòng nhói đau. Tôi lay nhẹ vai chàng. Cảo mở mắt xong khép lại thật nhanh. Làm như Cảo không nhận ra tôi. Làm như Cảo không thấy tôi. Tôi lại lay chàng. Vừa lay, tôi vừa gọi chàng. “Anh. Anh. Dậy mau. Trứng của Thiện nguội hết là Thiện bắt thường anh đó...”
Cảo mở mắt. Như lần trước, hai mí mắt chàng lại xụp xuống rất nhanh. Tôi nghĩ Cảo đùa, chàng muốn chọc ghẹo tôi. Tôi làm bộ giận. “Anh không dậy Thiện ăn một mình. Thiện ăn hết cho coi.” Cảo thở mạnh với tiếng ú ớ gì đó, không rõ trong cuống họng. Tôi định lùa tay vào tóc chàng. Khi bàn tay vừa chạm tới trán Cảo, tôi có cảm tưởng như vừa đụng vào một vỉ sắt nóng. Tôi rụt tay về. Cảo sốt? Phải rồi. Toàn thân chàng nóng hổi như một khối than đỏ. Chàng đau. Cảo đau rồi. Chàng không hề giả bộ. Tôi quýnh quáng lay chàng. Tôi quýnh quáng gọi chàng. Lần này, tôi gọi lớn. Tôi gọi lớn và chỉ sợ chàng không nghe được tiếng tôi. Vừa gọi, vừa lay. Vừa gọi vừa nghe được tiếng kêu thảng thốt của mình, bay quầng trong căn phòng, dội lại chính tai mình. Tôi nghe được tiếng tôi hoảng hốt, xa lạ như tiếng kêu của một người nào khác.
Cuối cùng, Cảo tỉnh dậy. Chàng bảo cho chàng ly nước. Tôi nâng đầu chàng dậy. Đôi mắt chàng lạc thần. Vừa cho chàng uống nước, tôi vừa khóc. Tôi sợ quá. Không lẽ chàng chết. Vừa cho chàng uống thuốc, tôi vừa lâm râm cầu nguyện. Không. Xin Chúa đừng cất chàng đi trong lúc này. Xin Chúa nếu được hãy cất tôi. Xin hãy cất tôi đi. Tôi xin được đi thay cho chàng.
Khoảng trưa thì Cảo tỉnh hẳn. Chàng ngồi dậy ngơ ngác thấy tôi đang đăm đăm nhìn chàng mà nước mắt cứ chảy xuống. Chảy xuống. Cảo ngạc nhiên:
“Ủa sao Thiện không đi học?”
Trời đất. Làm sao tôi có thể bỏ chàng trong khi chàng bị high fever để đi học? “...Sao Thiện không đi học?” Câu hỏi của chàng làm òa vỡ niềm đau đớn, lo sợ bị nén giữ trong mấy tiếng đồng hồ qua. Tôi ôm chầm lấy chàng một cách rất tự nhiên rồi khóc sung sướng. Như đứa trẻ tìm lại được món đồ chơi yêu thích nhất mà nó đinh ninh không thể tìm được. Tôi ôm ghì lấy Cảo, mặc cho nước mắt chảy ướt nhem mặt chàng. Cảo nằm bất động. Sau tôi biết, trong nước mắt của tôi, có cả nước mắt chàng.
Tôi không nhớ là chúng tôi ôm nhau như vậy trong bao lâu. Chỉ biết ngay khi ra khỏi cơn xúc động, tôi dìu chàng vào phòng. Tôi muốn chàng được nằm tử tế trên giường trước khi điện thoại vào trường xin nghỉ, hỏi tên một vài loại thuốc khỏe cực mạnh. Tôi quyết định chích cho chàng một mũi thuốc. Cảo thiếp đi với cơn sốt hạ dần.